Nghe thấy Lâm Bảo Nhi nói là muốn đánh tàn phế mấy tên này, những người lính đúng là cũng không khách khí gì, kéo mấy tên người đã mềm nhũn như chó chết này ra, lại là một trận đòn no, thậm chí Diệp Thu còn nghe thấy tiếng xương gãy rắc rắc.
Diệp Thu biết, mấy người này đang chấp hành một cách nghiêm khắc mệnh lệnh của Lâm Bảo Nhi, do có quá nhiều người đứng xem xung quanh, họ cũng không tiện cầm súng hay dao để chào hỏi, nhưng những quân nhân này đều có những chiêu ngầm, họ có thể đánh anh bị nội thương, nhưng bề ngoài căn bản là không thể nhận ra được.
Lâm Bảo Nhi quay đầu lại nhìn Diệp Thu, nói một cách hưng phấn: "Chả trách đàn ông các anh thích nói tục, hóa ra cảm giác khi chửi người khác lại sảng khoái đến vậy, cục tức trong bụng em được giải tỏa hết rồi".
Thấy Diệp Thu trầm ngâm không nói gì, Lâm Bảo Nhi nói: "Có phải là không nên đánh cho chúng tàn phế không?".
Diệp Thu lắc lắc đầu, nói: "Cũng không phải là không nên đánh chúng tàn phế, chúng chết cũng không đáng tiếc, chỉ là xem tình hình thì thấy bối cảnh gia đình của mấy người này cũng không phải là bình thường, nếu như đánh chúng thành tàn phế, sự việc có khả năng sẽ hơi phiền phức".
Thực ra, dựa vào bối cảnh của Lâm Gia, âu cũng là không sợ Lâm Bảo Nhi bị bắt nạt hoặc sự đãi ngộ không công bằng nào, nhưng lần này Diệp Thu đột ngột nhận được điện thoại của Lâm Thương Lan gọi hắn đến gặp mặt, chắc chắn là có chuyện gì quan trọng cần bàn bạc, nếu như để sự việc ở đây quá ầm ĩ, không biết chừng sẽ có ảnh hưởng đến chuyện chính mà họ muốn bàn.
Lâm Thương Lan cũng đã nói, lần gặp mặt này cần phải giữ bí mật, không được để xảy ra điều gì không hay, đây cũng là việc Diệp Thu không muốn nhìn thấy nhất.
"Hứ, em không sợ đâu, chúng chòng ghẹo con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt, chúng đều đáng bị cắt cái ấy đi". Lâm Bảo Nhi trừng mắt nhìn tên Cẩu thiếu gia đang nằm trên mặt đất, nói một cách ác độc.
"Anh nghĩ mà xem, người chúng chòng ghẹo là em, cho nên mới có người đập cho hắn một trận. Nếu như sau này hắn tròng ghẹo những người phụ nữ đáng thương khác, người ta chả phải là chỉ có thể để yên cho hắn chà đạp? Nếu như mang bầu có em bé, thì em bé đó đáng thương biết bao ya? Loại người này, càng là có bối cảnh, thì càng phải đánh cho tàn phế, nếu không, chúng sẽ còn tác oai tác quái làm điều ác đấy". Cái miệng nhỏ của Lâm Bảo Nhi vừa thổi bong bóng, vừa giải thích.
Diệp Thu cũng đúng là hết cách phản bác lại lời của Lâm Bảo Nhi, nói: "Được, tùy em thôi, anh chỉ là sợ sẽ ảnh hưởng đến thời gian đi gặp anh trai em".
"Không sao đâu, đợi chúng nằm im rồi chúng ta đi cũng được". Lâm Bảo Nhi ôm lấy cánh tay của Diệp Thu, nở nụ cười ngọt ngào.
Sự việc bên này đã kinh động đến các nhân viên kiểm tra hải quan và một cảnh sát của cục công an ở bên cạnh cửa khẩu La Hồ, một nhóm người mặc chế phục hải quan và cảnh phục chạy đến, tên béo cầm đầu hét lớn: "Dừng tay, nhanh dừng tay cho tôi, ai cho các người đánh nhau?".
Đám người áo đen đều nhìn về phía Lí Can, Lí Can thì nhìn Lâm Bảo Nhi, thăm dò ý kiến của cô xem có nên dừng tay không.
Lâm Bảo Nhi nhìn Diệp Thu, nói: "Diệp Thu ca ca, vậy em nghe lời anh, không đánh chúng thành tàn phế nữa". Nói xong khua cái tay mũm mĩm, ra vẻ từ bi nói: "Dừng tay đi".
Diệp Thu chỉ biết cười khổ, chỉ sợ mấy thằng cha đó hiện giờ đã thành tàn phế rồi cũng nên.
Lí Can vung tay lên, mấy người áo đen này lập tức nhanh chóng chạy đến vây quanh Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi, động tác của họ cực kì nhanh gọn, mà vị trí đứng cũng cực kì chuẩn xác, mấy người này vây Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi vào giữa, bất luận người khác xuất thủ từ phía nào, họ đều có thể nhanh chóng phản kích.
Tên béo nghênh ngang bước đến, trau mày nhìn mấy tên bị thương đang nằm trên mặt đất, sau đó nhìn đám người áo đen đang đứng vây quanh Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi, nói: "Tại sao lại đánh nhau?".
"Chúng trêu ghẹo con gái nhà lành". Lâm Bảo Nhi lên tiếng.
"Con gái nhà lành?". Ánh mắt của tên béo quét lên người Lâm Bảo Nhi, lập tức có cảm giác trước mắt như sáng chói. Cái bộ ngực này, cái khuôn mặt này, nước da này, đều là cực phẩm ya, giống hệt như mấy con búp bê tình dục ngực to gợi cảm dễ thương đang bán chạy của Nhật Bản vậy.
"Này, ông nhìn cái gì mà nhìn? Diệp Thu ca ca của tôi vẫn còn việc phải làm đấy, ông nhốt đám lưu manh xấu xa này lại đi, chúng tôi phải đi đây". Lâm Bảo Nhi rất không thích cái ánh mắt nhìn cô của tên cảnh sát này, bực bội nói.
"Đi? Ai cũng không được đi". Mặt của tên béo lập tức trở lên nghiêm túc, nói: "Đưa hết về đồn cảnh sát".
Nói xong lại trau mày nhìn đám bị thương trên mặt đất, hỏi: "Các anh không sao chứ?".
"Tôi muốn gọi điện thoại". Cẩu thiếu gia ngẩng đầu lên nói một cách khó khăn, hắn bị đánh cho vêu hết mõm, giống như là hai cái xúc xích treo trên mặt vậy, lúc nói mồm cũng không mở rộng ra được, kể cả cố gắng nói ra vài từ thì cũng nghe không rõ.
"Cái gì cơ?". Tên béo mất kiên nhẫn, hỏi một câu. Ánh mắt của hắn quét sang chiếc xe BMW ở bên cạnh, ngữ khí liền trở lên thân thiện hơn, hỏi: "Anh vừa nói gì cơ?".
"Tôi muốn gọi điện thoại". Cẩu thiếu gia nói lại một lần nữa.
"Gọi điện thoại?". Cái đầu của tên béo lập tức chuyển động nhanh chóng, có thể chủ động đề xuất gọi điện thoại vào lúc này, chứng minh bối cảnh của anh ta không đơn giản, không có quan hệ thì gọi điện thoại có tác dụng gì?
"Đỡ anh ta dậy". Tên béo vói với hai cấp dưới ở đằng sau.
Hai người cảnh sát hiểu ý, nhanh chóng chạy đến đỡ Cẩu thiếu gia dậy.
Cẩu thiếu gia dùng ánh mắt hung tàn nhìn Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi, ánh mắt đó như là muốn ăn tươi nuốt sống họ vậy, cánh tay đau rát từng hồi, hắn vẫn cố thò vào trong túi quần, run rẩy móc điện thoại ra.
Cẩu thiếu gia là bị Lâm Bảo Nhi đánh ngã, một cú đấm và một phát đập cửa xe, sau khi hắn máu me đầy mặt ngã lăn ra đất, những người khác cũng không đánh hắn thêm, điều đó ngược lại chính là đã cứu hắn, nếu so sánh với ba người bạn của hắn, thương thế của hắn là nhẹ nhất.
Sau khi gọi đến một số điện thoại, Cẩu thiếu gia nói vào điện thoại: "Chú Vương, cháu ở cửa khẩu gặp chút phiền phức, bị người ta đánh".
"Cái gì cơ? Bị người ta đánh? Kẻ nào đánh? Người còn ở đấy không?". Bên trong điện thoại vang ra một giọng đàn ông uy nghiêm cộng với sự phẫn nộ.
"Còn, nhân viên hải quan và cảnh sát đang xử lí". Cẩu thiếu gia cố kìm nén cơn đau từ mồm hắn, nói.
"Đưa điện thoại cho người phụ trách ở đấy". Người đàn ông đó nói.
Cẩu thiếu gia vẫy vẫy tay với tên béo, đưa điện thoại cho hắn.
Tên béo không phải là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, chuyện gọi điện thoại đến xin xỏ, thậm chí là trực tiếp hạ mệnh lệnh, hắn đều thấy quen rồi, nhưng người nào dám bảo hắn nhận điện thoại, đều có lai lịch không hề đơn giản.
Tên béo cười với Cẩu thiếu gia, nói vào điện thoại: "Chào ông, tôi là Lưu Mãnh, cục trưởng phân cục cảnh sát ở cửa khẩu , xin hỏi ông là…".
"Tôi là Uông Quốc Minh ở cục công an thành phố". Người đàn ông nói một cách rất bá đạo.
"Uông Quốc…. cục trưởng Uông, chào ông, chào ông". Tim của tên mập lập tức co bóp mạnh, thân người cũng ưỡn thẳng lên.
Cục trưởng cục công an thành phố Uông Quốc Minh, là người quản lí gần một vạn cảnh sát và lực lượng giúp đỡ cảnh sát ở Thâm Quyến này, kiêm bí thư ủy ban chính trị và pháp luật, thường vụ ủy ban thành phố, người khác không biết sức mạnh của người này, nhưng tên mập thì biết rất rõ.
Không những thế, người này là cấp trên của cấp trên của hắn, muốn ngóc đầu lên được trong ngành công an hay không, hoàn toàn là được quyết định bởi một câu nói của người này.
Không ngờ, mình hôm nay lại có thể được nhận cuộc gọi của ông ta, tên mập biết, cơ hội của hắn đã đến.
"Nghiêm khắc xử lí chuyện này, tôi sẽ chú ý đến sự tiến triển của tình hình vụ án". Uông Quốc Minh lạnh lùng nói.
"Vâng, vâng, nghiêm khắc xử lí, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc xử lí, tình hình tiến triển của vụ án tôi sẽ báo cáo cho cục trưởng". Tên mập nhanh nhẹn nói, nếu như có thể kéo được mối quan hệ với Uông Quốc Minh nhờ vụ này, thì tiền đồ của hắn sau này có thể nói là không phải lo nghĩ gì nữa rồi.
Vâng vâng dạ dạ một hồi hắn cúp máy, hắn đã biết hắn phải làm thế nào để nghiêm khắc xử lí vụ này.
"Nhanh chóng đưa người bị thương đến bệnh viện, kẻ nào đánh người đều đưa hết về đồn". Tên mập nói: "Còn nữa, những người xung quanh cũng xin mời về cục một chuyến, để lấy lời khai".
Có được mệnh lệnh của cấp trên, một đám cảnh sát lập tức giơ tay ra để bắt những người áo đen, họ vừa nãy cũng đã nhìn thấy, chính là mấy người áo đen này đánh người khác.
Lí Can bước lên trước một bước, chặn trước mặt mấy người cảnh sát đó, nói: "Chúng tôi còn có công vụ khẩn cấp phải làm, không thể đi theo các anh".
"Anh nói không đi là không đi sao? Kẻ nào phạm pháp kẻ đó sẽ bị truy cứu trách nhiệm, đưa đi". Tên mập vừa cười một cách lạnh lùng vừa nói.
Lí Can đẩy tên cạnh sát định bắt hắn ra, đang lúc tên cảnh sát đó lầm rầm chửi, Lí Can trừng mắt một cái, hắn liền lập tức câm miệng luôn.
Ánh mắt tràn đầy sát khí đó, tên cảnh sát không hề hoài nghi, giả dụ hắn nói thêm một chữ nữa, thì Lí Can hoàn toàn có thể làm thịt hắn luôn, Linh Cơ Động tộc là sư đoàn hùm sói tinh nhuệ nhất đại lục, họ là đơn vị chiến đấu loại một, lập lên bao chiến công hiển hách ở khu vực là các vùng biên giới.
Những quân nhân từng trải qua khói lửa và máu chảy đầu rơi này đều là bọn cảnh sát ăn hại đó không thể so sánh được. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLLí Can bước đến trước mặt tên mập, rút ra giấy tờ làm việc của hắn từ bên trong túi áo vest lắc lắc trước mặt tên mập, nói: "Chúng tôi là người của Linh Cơ Động tộc, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ quân sự quan trọng, nếu như anh làm ảnh hưởng đến quân tình, hậu quả tự chịu".
"Nếu như có gì bất mãn, anh có thể khởi kiện lên cấp trên cao nhất của chúng tôi". Lí Can nói.
Linh Cơ Động tộc tuy lấy đơn vị là tộc, nhưng lại là trực tiếp trực thuộc bộ quốc phòng, không chịu sự điều khiển và quản lí của các quân khu lớn, cấp trên cao nhất của họ chính là Lâm Thương Lan, nếu như để hắn biết được em gái mình bị người ta tròng ghẹo, hắn không rút súng bắn nát sọ cái đám khốn nạn này mới là lạ.
Lí Can quay người lại, hét lớn: "Tất cả các thành viên của tổ 2 nghe lệnh, bất kì kẻ nào dám cản trở, đều luận tội phản lại tổ quốc, giết không cần hỏi".
"Rõ". Nhóm người áo đen lập tức giậm chân, sát khí bừng bừng, đồng thanh hô lớn.
"Anh….anh…". Tên mập nghệt mặt ra, không biết làm thế nào, vốn dĩ chính phủ và quân hội đều là thuộc vào hai hệ thống lớn khác nhau, bình thường phía quân đội không can thiệp vào sự vụ của chính phủ, nhưng phía chính phủ bao giờ cũng phải có mấy phần nể sợ đối với phía quân đội.
Lấy lòng thượng cấp là quan trọng, nhưng đối địch với những quân nhân giết người không chớp mắt này, hắn cũng không cảm thấy có chút dũng khí nào.
"Chúng ta đi thôi". Diệp Thu liếc nhìn tên mập đang toát hết mồ hôi đó, kéo tay của Lâm Bảo Nhi, nói.
(Mọi chuyện chưa dừng lại ở đây, cứ đọc đi….hồi sau sẽ rõ. )