Diệp Thu bắt đầu di chuyển, hắn không né sang trái, cũng không né sang phải, càng là không lùi về sau, làm như vậy sẽ chỉ có một con đường chết.
Có được bài học từ Smith, hắn biết phát đạn thứ ba mới là sát chiêu chết người thực sự, ba phát đạn trước đó chỉ là bổ trợ phục vụ cho phát đạn thứ tư này.
Phản ứng của Diệp Thu làm cho Yukiko phải há mồm trợn mắt, còn có kiểu chơi như thế này sao?
Chỉ thấy Diệp Thu ngã người về phía sau một cái, thân người liền đổ sập xuống nền cát, hình thành nên một chữ "太".
Sau đó, phát đạn thứ nhất bay vọt qua đầu hắn, tiếp đó là phát thứ hai, phát thứ ba.
Yukiko chán nản trong lòng, lần này đúng là không xong rồi.
Tất cả hi vọng của hắn, đều tập trung vào phát đạn thứ tư.
Quả nhiên, phát đạn thứ tư bay đến mét thứ 12, liền giống như là bị ai đó đập mạnh một cái xuống phía dưới, trong khoảnh khắc gập xuống phía dưới một đoạn, gần như là men theo mặt cát lao về phía trước.
Yukiko cuồng hỉ, vị thần may mắn đã phù hộ cho hắn, không ngờ lại có biến cố như thế này.
Diệp Thu đang chuẩn bị ngẩng đầu lên để phản kích, nhìn thấy đường đạn đột nhiên thay đổi như vậy, hắn triệt để ngơ luôn, CMN chẳng phải là muốn bắn vào thằng nhỏ của mình sao?
Quá sức đê tiện!
Quá sức vô liêm sỉ!
Quá là hạ lưu!
Không biết sĩ diện!
1 mét.
Uỳnh!
Viên đạn phát nổ, Diệp Thu bị sức ép của vụ nổ làm bắn bay ra xa.
Chính tại thời khắc nguy cấp nhất, hắn cũng không quan tâm đến thứ vũ khí như bảo bối của hắn nữa, trực tiếp liền giơ con dao của hắn ra chặn ở phía trước thằng nhỏ của mình.
Ở cự li gần như vậy, hắn cũng chỉ kịp làm động tác như vậy mà thôi. Diệp Thu giũ giũ cánh tay phải đầy máu do sức nổ của viên đạn, lồm ngồm bò dậy từ mặt đất, cười haha nhìn Yukiko sắc mặt đang u ám, vừa cười vừa nói: "Tôi đoán hiện giờ chắc anh cũng hết đạn rồi nhỉ?".
Yukiko không nói gì, hắn quả thực là đã hết đạn. Súng của hắn là loại súng đã được cải tạo lại, chỉ có thể dùng loại đạn mà hắn mang theo trong người. Nếu như một sát thủ bắn hết số đạn trong người mà vẫn không thể giết được mục tiêu, vậy thì nhiệm vụ của hắn đã thất bại hoàn toàn.
Lúc Diệp Thu nằm xuống mà Yukiko lại không bắn bổ sung thêm vài phát, điều đó làm cho Diệp Thu đoán ra được lí do.
Năng lực tư duy của thằng cha này đúng là nhanh đến kinh người, trong tình trạng nguy hiểm như vậy mà vẫn có thể nghĩ ra được chi tiết này.
"Tôi cũng hết đạn rồi". Diệp Thu nhún nhún vai, nói: "Hiện giờ chúng ta nên làm một số việc mà người đàn ông cần phải làm nhỉ".
Diệp Thu liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy phía xa nằm bên cạnh Yukiko có mấy người áo đen bị đá ném trúng đầu, lúc này hắn mới cảm thấy yên tâm hơn. Vốn dĩ hắn vẫn lo lắng mấy thằng cha không sợ chết này sẽ lao đến ôm lấy hắn chơi bài đồng quy vu tận, hiện giờ xem ra chúng không còn cơ hội rồi.
Chúng là một đám ma quỷ, chỉ cần ném trúng đầu của trúng, hoặc là gây ra vết thương chí mạng trên người chúng thì mới có thể ngăn cản được nhịp bước tấn công của chúng, nếu như đánh vào tứ chi hoặc những bộ phận không quan trọng khác, chúng căn bản là không cảm thấy đau đớn gì.
Nghĩ đến đây, Diệp Thu lại một lần nữa tự chúc mừng hắn vì từ nhỏ đã biết nhìn xa trông rộng mà khổ luyện môn "đạn chỉ thần công".
Diệp Thu móc móc ngón giữa về phía Yukiko, vừa cười vừa nói: "Đến đây đi, chúng ta chơi tay đôi".
Nói rồi hắn nâng cánh tay phải bị thương lên cho Yukiko xem, nói: "Từ xa đến thì là khách, tôi sẽ để anh chiếm chút lợi thế, tôi chỉ cần dùng một tay là đủ rồi".
Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể để bị làm nhục, người Nhật Bản căm thù nhất là bị người ta sỉ nhục, Yukiko là kẻ kiêu ngạo, hắn càng là đại biểu điển hình về phương diện này.
Hắn biết giờ hắn có chạy cũng không có hi vọng, bởi vì hắn biết tốc độ của người đàn ông này khủng khiếp như thế nào. Có điều, nếu nói là liều chiến một trận, cũng không đến nỗi là không có chút hi vọng nào. Hắn có lợi hại hơn đi chăng nữa, hiện giờ cũng chỉ có thể dùng một tay mà thôi.
Yukiko giắt khẩu súng vào cạp quần, hai tay nắm quyền, lao từng bước lớn xông về phía Diệp Thu.
Pác!
Yukiko vừa chạy đến trước mặt Diệp Thu, trên mặt liền cảm thấy đau rát vì bị ăn một phát tát. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Những người không biết khi nhìn thấy thì cứ giống như là Yukiko đang chủ động nhiệt tình lao đến để Diệp Thu thưởng cho hắn một cái tát vậy.
Yukiko ngơ triệt để, rốt cuộc là cái quái gì đang diễn ra vậy?
"A!". Yukiko gầm lớn một tiếng, tiếp tục giơ nắm đấm đánh về phía Diệp Thu.
Pác!
Pác!
Hai tiếng tát giòn tan vang lên, phát thứ nhất là nắm đấm của Yukiko vừa vung đến liền bị Diệp Thu dùng bàn tay đập xuống, phát thứ hai…lại là tát vào mặt.
Yukiko nét mặt hoảng hốt sợ hãi nhìn Diệp Thu, hắn không biết rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
"Tốc độ của anh quá chậm". Diệp Thu nói.
Không thể không thừa nhận thằng cha này là thiên tài dùng súng, nếu như nói đến tấn công từ xa, Tiểu Bạch cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, nhưng năng lực cận chiến của hắn lại quá sức là yếu, bất luận là tốc độ tấn công hay là lực tấn công, đều không thể gây nên được bất kì sự tổn thương nào đối với Diệp Thu.
"Mày đáng chết". Yukiko lửa hận tuôn trào, hết lần này đến lần khác hắn bị sỉ nhục, trong lòng hắn đã quyết định sẽ liều chết với Diệp Thu.
Diệp Thu đá một cước trúng vào phần háng của Yukiko, đá bay cả người hắn ra ngoài.
Sau đó Diệp Thu bước về phía trước, đạp gầm giầy lên cằm của hắn, không cho miệng của hắn có cơ hội để động đậy, Diệp Thu cười híp mắt, hỏi: "Bây giờ có thể nói cho tôi biết là ai phái anh đến đây không?".