Nếu như nói Phấn Lĩnh Lộc là một đại thụ che trời thì đường mòn lên núi chính là những sợi dây leo, vòng quanh thân cây mà lên, nắm lấy những sợi dây mà lên bất cứ khí nào cũng có thể tuột tay.
Đoạn đường phía trước đều là dốc, vòng quanh sườn núi mà lên đỉnh, đường chập hẹp, một bên là vực, rìa đường không có xích sắt bảo hộ, xe chạy tốc độ nhanh không nghi ngờ là sẽ bay xuống vực.
Bởi phòng chống chuyện này nên chính phủ mới rào đường lên núi lại.
Đường lên núi hiện tại chỉ có thể đủ cho một chiếc xe chạy, hai chiếc xe chạy song song là không có khả năng, Diệp Thu muốn vượt lên, chỉ có thể chờ cơ hội.
Hiện tại đã có cơ hội, một cơ hội mạo hiểm, thậm chí là một cơ hội điên cuồng.
Đường đi hiện tại là một vách núi nhỏ, không biết bởi vì bị đá rơi xuống, hay do thiên nhiên, mà phía trước có một cái lỗ bên sườn núi nhỏ, tọa thành một cái khe hình vòng cung.
Sườn dốc này lên núi vốn là bằng phẳng, không biết là một hòn đá rơi xuống phía dưới, hay do mưa xói mòn, mà tạo thành một lỗ hổng, đặc biệt mở ra một khoảng trống có thể nhét vừa hai cái xe.
Như vậy tạo thành cơ hội vượt lên, mặc dù chỗ lõm vào dốc lên khoảng 50cm nữa.
"Cơ hội vượt lên?" Xe Vương Lưu Dịch Tư hẳn là cũng thấy đặc thù địa hình chỗ này, nếu như là hắn, cũng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội vượt lên.
Hắn tin rằng đối thủ của hắn cũng không buông tha cơ hội này, bởi vì đối thủ của hắn là cao thủ, cần toàn lực đối phó.
Ù!
Một lần nữa nhấn ga, chữ số trên mặt đồng hồ quay như chong chóng, tốc độ lên dốc khiến người khác kinh hãi, xe lao về phía lỗ hổng, không cho Diệp Thu cơ hội lách lên.
"Ngồi chắc." Diệp Thu quát lớn.
Điên cuồng nhấn ga, Chiếc Ferrari tăng lên tốc độ cực hạn.
Vù!
Xe như mất đi trọng lượng, vọt lên từ mặt đất, đúng như Diệp Thu dự đoán, bởi độ dốc mà chiếc xe bay vọt lên.
Xoẹt!
Thân xe cọ vào sườn núi, phát ra tiếng cọ sát chói tai, lửa bắn ra khắp nơi, hệ thống an toàn trong xe báo động đỏ.
Lúc này không giảm tốc độ, trái lại điên cuồng tăng tốc dựa theo sườn núi mà vọt lên.
Sườn dốc cũng không quá dài, hắn cần phải cố gắng vượt lên trên Lưu Dịch Tư trước khi hết đoạn cong vào.
Đua tốc độ!
Nhanh như chớp giật!
Lamborghini ở trước, Ferrari ở sau, hai chiếc xe toàn lực chạy tốc độ ngang nhau.
Lưu Dịch Tư hiểu một đạo lý, chỉ cần dẫn đầu hết sườn dốc này, chiếc Ferrari của Diệp Thu sẽ mất cơ hội vượt lên mình.
"Ngồi chắc." Lưu Dịch Tư quát. hai mắt sáng như đuốc.
Quá điên cuồng.
Quá nhiều năm rồi chưa gặp đối thủ khiến máu hắn sôi trào đến vậy, hắn thấy cơ thể mình, cả linh hồn mình đều nóng rực.
"Tên điên!" Lưu Dịch Tư hung hắng mắng một câu, mang theo sự hưng phấn khó giấu.
Làm một sát thủ, bất cứ lúc nào cũng phải giữ bình tĩnh.
Nhưng sau khi nhìn qua kính hồng ngoại thấy màn đua xe kia, sự hưng phấn trong người Ngân Nhãn không thể nào đè ép xuống được.
Nàng vốn là một phụ nữ luôn kiếm tìm kích thích, nếu không lúc trước sẽ không tại sòng bạc lớn nhất Hoa Hạ mà tung hoành, nàng cho rằng giết người chính là chuyện kích thích nhất, cũng là chuyện có ý nghĩa nhất, không có cái gì vui hơn.
hiển nhiên, hiện tại nàng đã nhận ra là mình phiến diện rồi, chí ít ngày hôm nay cũng phát hiện một loại kích thích hơn.
Đương nhiên Diệp Thu đột nhiên phi xe lên sườn dốc, nàng cảm thấy thân thể mình đang bay lượn thậm chí, trong đầu nàng cũng mất nốt năng lực phán đoán sự việc.
Nàng không biết thời điểm này chính là lúc ngắm bắn tốt nhất.
Bởi tính đặc thù trong thi đấu, khiến nàng trở thành người xem, mà đầu óc nàng cũng trầm mê trong đó, đều chậm chạp không hạ cò súng.
"Có thể, chút nữa ra tay cũng được." Ngân Nhãn thầm nhủ.
Tới điểm cuối.
Diệp Thu hiểu điểm hết đoạn dốc này chính là giao điểm, mắt thấy không có biện pháp vượt qua chiếc Lamborghini của Lưu Dịch Tư, Diệp Thu một lần nữa nheo mắt, đột nhiên phóng vụt xuống đường mòn.
Cô gái trên xe há to miệng, cậu thanh niên này sao lại liều mạng như thế? Như liều mạng với người ta vậy.
"Chết tiệt." Lưu Dịch Tư trán nổi gân xanh, chân đạp phanh, chiếc LamBoghini dừng lại trong nháy mắt, chiếc Ferrari được đà vút lên, chạy tới đích trước hắn.
"Ha!" Diệp Thu thở dài một hơi, rút cuộc vượt lên thành công.
"Em biết anh làm được, quả nhiên thành công, Diệp Thu anh thật lợi hại." Đường Quả ổn định lại thân thể, kích động hét lên, như một đứa trẻ nhận được quà.
Diệp Thu biết, hắn vượt qua được chiếc Lamborghini trong đó có nhiều phần liều mạng.
Hắn lúc lao xe xuống, mục tiêu chính là đầu xe Lưu Dịch Tư.
Lúc này Lưu Dịch Tư chỉ có hai sự lựa chọn, một là bị đâm, hai chiếc xe cùng bay xuống vực xong đời.
hai là bị hắn vượt lên trên.
Hay là hắn không sợ chết nhưng lại sợ cô gái ngồi trong xe bị thương.
Từ cuộc nói chuyện lúc trước, Diệp Thu đã nhìn ra vấn đề, Lưu Dịch Tư rất si tình, cho nên hắn đổ thắng, Lưu Dịch Tư không dám cùng hắn liều mạng.
Diệp Thu vượt lên trước xong, tinh thần hắn cũng không có thả lỏng, thậm chí không đáp lại ngôn ngữ kích động của Đường Quả, hắn cũng muốn xem vấn đề của Lưu Dịch Tư.
Tình hình giao thông hiện tại, hết cơn điên cuồng, Diệp Thu cũng thấy áp lực của mình gấp bội.
Lúc ở phái sau, chỉ cần vượt lên là được, không cần xem hoàn cảnh ra sao, xe phía trước tới đâu, tự nhiên hắn bám sát tới đó.
Thế nhưng hiện tại lại khác, phía trước một mảnh đen tối, mò đường ở chỗ này nếu gặp phải tảng đá lớn, hay một ổ gà, chẳng phải sẽ bay xuống vực xe nát người chết sao?
Cái quan trọng là Lưu Dịch Tư không vì bị vượt lên mà buông tha, là tiếp tục bám sát phía sau duy trì khoảng cách với Diệp Thu.
Giống như tình huống lúc trước, chỉ có điều đổi ngược vị trí hai xe thôi.
Thậm chí Diệp Thu bắt đầu hoài nghi, mình vượt lên có phải là sai lầm không, bây giờ hắn chạy ở trước dẫn đường, không phải là thiệt sao?
Chạy trước quá mạo hiểm, đường núi này này quá nhỏ, lại không có hàng rào, nếu cứ tiếp tục thế này, đoạn cuối bị vượt lên, không phải sẽ thua trận sao?
Tuy rằng khiêu chiến xe vương chủ yếu là phát tiết nội tâm trong lòng, nhưng chiến đấu thì ai lại thích thất bại?
Ngân Nhãn nhìn cuộc đua đặc sắc tối nay, thậm chí nàng còn cảm thấy kích thích hơn phim của hollywood gấp trăm lần.
TỪ góc nhìn của nàng, hai chiếc xe bám đuổi nhau, hai người đều là cao thủ, như xe với họ thành một bộ phận vậy.
Chỉ cần phát hiện địa hình thích hợp sẽ lại diễn ra cảnh kích thích cao độ lúc trước.
Có đôi khi chiếc Lamborghini vượt lên trước, có đôi khi chiếc Ferrari vượt lên, ở một vùng đất rộng hai chiếc xe biến hóa năm lần vị trí.
Bọn họ đều chiến đấu đến đỏ mắt rồi.
Két!
Két!
Hai chiếc xe song song chạy tới đỉnh phấn lĩnh lộc sơn, phía trước đã là thềm núi rộng, chỗ cao nhất là chính là một đình đá nhỏ, hai chiếc xe không có khả năng trèo lên đỉnh đình.
Cực nhanh, cực lặng.
Không khí yên lặng đáng sợ. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - http://truyen360.com
Hai chiếc xe mang lại hai cảm thụ khác nhau, nam nữ trong xe đối mặt nhau đều không nói nên lời, tựa như vẫn còn bay trên không trung còn chưa xuống.
Bởi vì xe của Diệp Thu là xe thể thao, nên gió núi lùa vào mặt, khiến hai lỗ tai cũng run lên.
Hai lỗ tai của Đường Quả như bị trăm con kiến cắn, không nghe được âm thanh gì nữa, mặt cũng lạnh bặng, muốn mở miệng hỏi Diệp Thu có thắng hay không, nhưng phát hiện ra miệng mình căn bản là không nhúc nhích được.
Diệp Thu xoay người, vươn hai tay ôm lấy khuôn mặt nàng muốn hôn nàng? Đường Quả ngượng ngùng nhắm mắt lại.
Không thấy gì, Đường Quả chỉ thấy hai tay đang đau của mình được Diệp Thu nhẹ nhàng xoa xoa, mặt cũng được bàn tay hắn sưởi ấm.
"Mặt em đã tê rần rồi, cần cọ xát một chút cho ấm lên." Diệp Thu giỏ trò trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Quả, miệng giải thích.
Đường Quả ngoan ngoãn cam chịu, nội tâm kích động không ngừng, rõ ràng mình nhắm mắt lại rồi, hắn làm gì cứ làm, cần gì phải nói, người ta xấu hổ?
Đương nhiên Đường Quả không thể nói suy nghĩ của mình ra.
Đến mãi lâu sau, Đường Quả mới nhẹ hô: "Sắc lăng.... mau buông tay, đau quá."
Diệp Thu buông khuôn mặt bị chà xát đến đỏ bừng của Đường Quả ra, nói: "Em không phải đã bình phục rồi sao?"
"Đương nhiên có thể nói, lẽ nào đợi anh chà rách da mặt người ta ra? Em không phải không có da mặt như anh." Đường Quả tức giận nói, nàng còn vì Diệp Thu không hôn mình lúc trước mà tức giận.
"Không sao là tốt rồi." Diệp Thu cười tủm tỉm nhìn Đường Quả: "Có phải vẫn còn chỗ lạnh hay không?"
"Cái gì?" Đường Quả mở to mắt hỏi.
Diệp Thu nâng cằm nàng lên, hôn mạnh vào đôi môi ướt át của nàng.
Thân thể Đường Quả trong nháy mắt cứng ngắc lại, sau đó mềm nhũn, giống như trận đua kích tích lúc trước biến sạch không còn một chút.
Nàng nghĩ rằng mình là một thục nữ, khi bị người ta ép hôn thì phải đẩy ra hô lên: "sắc lang, buông ra" hay tát cho hắn một cái, như trên TV.
Nhưng miệng nàng bị bao lấy, thân thể nàng liền không còn sức lực, vì thế, nàng cũng chỉ có khả năng cam chịu như vậy
"Mình bị ép." Đường Quả trong lòng thầm tự an ủi.
Mặt Diệp Thu rất lạnh, miệng lại rất ấm, đặc biệt là đầu lưỡi, như là một đoàn lửa, đi đến đâu đều khiến nơi đó rung động nhè nhẹ.
Đường Quả nghĩ mình bị hòa tan, có lẽ nói, là mềm nhũn, thần kinh nàng như là sắt thép bị đông cứng, sau đó lại bị nung nóng, trở nên tan vỡ thành nhiều mảnh.
"Anh ấy yêu mình." Đường Quả thầm nghĩ, "Bởi thế mới chăm chú như vậy."
Không biết lúc này nước mắt nàng đã đong đầy, ủy khuất trong lòng nàng tan biến thành mây khói.
Một tia hi vọng đến từ nơi xa vời, một tín hiệu của tình yêu, như vậy bao cực khổ của nàng cũng được đền đáp.
Người yêu mình, mình cũng yêu người.
Như vậy chính là hạnh phúc!
Nghe tiếng cửa xe đối phương mở ra, Diệp Thu buông khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Quả ra, Đường Quả sớm đã không còn cứng rắng như lúc trước, mà hiện tại e thẹn như một chú mèo cúi mặt không dám nhìn Diệp Thu.
"Lưu Dịch Tư." Xe vương đến trước mặt Diệp Thu, vươn tay chào.
"Diệp Thu." Diệp Thu cười nắm ty hắn, quả nhiên là một đối thủ xứng tầm.
"Cậu là một tay đua giỏi nhất tôi từng gặp, thông minh, điên cuồng, hơn nữa kỹ thuật hoàn hảo." Lưu Dịch Tư hai mắt trong suốt nhìn Diệp Thu, ca ngợi.
"Những điểm này... cũng đồng dạn ở trên người ông." Diệp Thu cười nói.
"Anh ấy không được như cậu, cho dù là đệ tử của anh ấy." Cô gái đoan trang kia ôn nhuận đứng sau lưng Lưu Dịch Tư, vẻ mặt tươi cười nói.
"Cảm ơn." Diệp Thu gật đầu, xe vương lái xe thực sự điên cuồng, nhưng lại có thể tìm được hồng nhan tri kỉ như vậy thực khiến cho người ta có cảm giác không tương xứng, khó có thể khiến người ta liên tưởng đến một đôi uyên ương.
"Tôi thua." Xe vương Lưu Dịch Tư nói. " Tôi cũng sẽ xuống phía dưới công bố thành tích cuộc đấu của chúng ta."
Diệp Thu chỉ vào hai chiếc xe nói: "Ông không thua, chúng ta cùng tới đích."
Xe vương lắc đầu, nói: "Vua tốc độ, thua là thua, cái này không thể phủ nhận, cũng không có bất cứ lý do gì, nhớ kỹ, không nên đem vinh dự của bản thân dễ dàng nhường cho người khác, bởi đó là thành quả mình nỗ lực đạt được, phải bảo vệ những thứ thuộc về mình, cũng như bảo vệ người thân bên cạnh mình,"
Nhìn Diệp Thu, xe vương hài lòng nói: "Chúc mừng cậu, Diệp Thu, xe vương mới của Châu Á."