"Nàng là nữ nhân của ta. Ngươi không nên nói đùa." Diệp Thu thấy Lỗ Khắc đứng lên, vừa cười vừa nói.
"Đồ rác rưởi chết tiệt." Lỗ Khắc thừa dịp Diệp Thu xoay người rời khỏi, một quyền đánh tới hướng cái ót của hắn.
Hắn biết, người thanh niên này khẳng định không phải đối thủ của mình. Bởi vì tại hình thể bản thân mình liền chiếm ưu thế.
Huống hồ, mình chính là đột nhiên tập kích.
Hơn nữa, đánh hắn cũng là đánh trước. Mặc dù trường học xử lý lên, để tránh cho nổi lên tranh cãi ngoại giao, cũng sẽ chuyện lớn hoá nhỏ. Nếu như mình không đồng ý giải quýêt như thế mà nói, thậm chí bọn họ còn có thể yêu cầu đối phương chịu nhận lỗi.
Đáng tiếc. Hắn lại phải thất vọng một lần nữa rồi.
Diệp Thu như là có con mắt ở phía sau lưng dài, tại khi Lỗ Khắc vọt tới h phía sau mình sắp sửa ra quyền, hắn đột nhiên tung chân.
Loảng xoảng!
Thân thể Lỗ Khắc liền bay ngược lên, tại không trung lướt đi.
Đông!
Tại không trung bay một đoạn, Lỗ Khắc rất nhanh bị đau quặn bụng dưới, sau đó rơi vào trong cái ao bên cạnh trúc đình .
"Cút ngay." Diệp Thu quay về một đám du học sinh chắn ở trước mặt hắn mà quát.
Rầm!
Những người này không có bất luận cái do dự gì, rất nhanh đã thối lui đến hai bên. Ở giữa để lại một cái lối đi rộng thùng thình.
Không để ý tới người khác nghị luận chỉ trỏ, Diệp Thu ôm vai Lam Khả Tâm nghênh ngang đi.
"Diệp Thu, anh có thể chán ghét em hay không?" Lam Khả Tâm nhỏ giọng mà hỏi thăm.
"Chán ghét? Vì sao chán ghét?" Diệp Thu kỳ quái mà hỏi thăm.
"Cuối cùng em đều là mang đến phiền phức cho anh. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tại trên xe lửa cũng đều làm cho anh cùng người kết thành hận thù. Còn có như Minh Hạo kia,. . . Nếu như không phải có anh, em bây giờ cũng không biết làm thế nào mới tốt? Có phải em quá mềm yếu hay không, cho nên mới bị người khi dễ? . Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Khả Tâm tràn đầy lo lắng.
Diệp Thu cưng chiều vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, vừa cười vừa nói: "Đó không phải bởi vì em mềm yếu. Mà là bởi vì em đẹp. Nếu như chỉ là mềm yếu mà nói, cũng sẽ không mang đến nhiều phiền toái như vậy. Đương nhiên, anh cũng mong muốn em có thể kiên cường đứng lên. Lần sau nếu như có người nào hay cô gái nào còn dám chửi, em liền hung hăng cho hắn một cái bạt tai đi." .
Lam Khả Tâm duyên dáng thè lưỡi, vừa cười vừa nói: "Em cũng không dám. Nếu như em đánh người khác, đối phương lại đánh lại thì làm sao bây giờ?" .
"Không có gì. Gọi người. Toàn bộ lưu manh Bắc Kinh đều là tiểu đệ của nhà chúng ta. Xem ai dám cùng chúng ta gây chuyện." Diệp Thu thấy bộ dáng của Lam Khả Tâm ngây thơ như vậy, tâm tình cực tốt, cũng làm ra vui đùa nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL"Không được, em cũng không dám tìm lưu manh tới giúp em đánh người." Lam Khả Tâm lắc đầu.
"Vì sao?" .
"Bởi vì em cũng sợ lưu manh." .
Diệp Thu liền lộ ra một trận cười khổ. Nếu như để cho nàng biết mình chính là đầu lĩnh lưu manh lớn nhất Bắc Kinh thì không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào.
Tiểu biệt thắng tân hôn.( he he he^^)
Trong căn nhà ở Kim Đô Tiểu Khu, hai người liều mạng triền miên.
Sau khi cơn kích tình qua đi, hai người yên tĩnh ôm cùng một chỗ hưởng thụ dư âm cuộc chiến.
"Diệp Thu. Em rất nhớ anh." Lam Khả Tâm cực kỳ e thẹn nói.
"Ân. Anh cũng muốn em." Diệp Thu nói.
Hoặc là nói là mình làm ơn quá mức, lôi nhiều tuyệt sắc nữ tử tại mình bên người như vậy... Các nàng đều toàn tâm toàn ý yêu mình, tại lúc mình không ở bên, chỉ có thể cô đơn chiếc bóng tự mình sống qua.
Không thể giống như tình nhân bình thường mỗi ngày nhu tình mật ý như vậy, không thể dắt tay đi dạo phố xem phim, thậm chí ngay cả tranh chấp đấu võ mồm giữa tình nhân cũng không có. . . Mình thật sự là nợ các nàng rất nhiều.
Nhớ tới những điều này, Diệp Thu không khỏi ôm chặt Lam Khả Tâm trong lòng. Ôm chặt, thậm chí làm cho Lam Khả Tâm cảm thấy có loại cảm giác hít thở không thông.
"Diệp Thu, Đông Dạ tỷ tỷ đã tới Hồng Kông sao?" Lam Khả Tâm nói.
"Ân. Nàng đã ở Hồng Kông." .
"Vậy hai người có thể bình thường gặp mặt? Thật tốt." Lam Khả Tâm vui mừng nói.
"Nếu như em đồng ý mà nói, cũng có thể theo anh cùng đi Hồng Kông." .
"Em không đi." .
"Vì sao?" .
"Bởi vì..." Lam Khả Tâm cười, trong lòng có lời khó nói. Bên Hồng Kông đã có nhiều người như vậy, đâu còn có khe hở thời gian cho mình? Chỉ cần ở bên cạnh chờ, khi hắn khi trở về nhớ tới mình đi đến thăm, đó chính là hạnh phúc mình mong đợi rồi.
Đây là tình yêu sao?
Phải. Là tình yêu thuộc về Lam Khả Tâm.
"Em thích ở chỗ này chờ anh." Lam Khả Tâm quay sang, vẻ mặt si mê nhìn Diệp Thu.
Diệp Thu nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng, hỏi: "Đã đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì hay không?" .
"Không đói bụng." Lam Khả Tâm.
Mới vừa nói xong, dạ dày liền thầm thì sôi sục kêu lên.
Buổi trưa mới ăn một chút, buổi chiều cùng người phát sinh tranh chấp, vừa rồi lại làm vận động cường độ cao như vậy, dạ dày thật sự là có chút đói bụng.
Lam Khả Tâm ngượng ngùng đem đầu vùi vào trong chăn, không dám nhìn vào mắt Diệp Thu.
Quả nhiên, bên ngoài vang lên tiếng cười trêu tức của Diệp Thu.
Diệp Thu giơ tay vỗ vỗ vào chỗ cái mông mà Lam Khả Tâm không cẩn thận lộ ra, nói: "Rời giường. Chúng ta đi ăn." .
Ăn no, yêu đương, thưởng ngoạn.
Buổi chiều đã đại chiến qua vài lần, cho nên Diệp Thu cùng Lam Khả Tâm tại sau khi ăn cơm xong cũng không lập tức vội vã chạy trở về.
"Đi. Mang em đi tới một cái chỗ chơi rất hay." Diệp Thu nói.
"Đi nơi nào?" .
"Đi thì biết. . ." Diệp Thu ấn một cái nút.
Diệp Thu lái xe rẽ vào một khúc quanh, sau đó hướng vùng ngoại thành của Bắc Kinh đi đến.
Đứng ở trước cửa lớn toàn bộ làm bằng thủy tinh công nghiệp trong suốt, Lam Khả Tâm ngẩng đầu lên nhìn tấm biển lóe ra chữ đỏ câu lạc bộ Thiên An , nói với Diệp Thu: "Em biết chỗ này." .
"Em đã tới qua?" .
"Không có. Em nghe người ta nói qua chỗ này. Hơn nữa, trong trường học còn có học sinh từng vào qua." Lam Khả Tâm nói. Câu lạc bộ Thiên An tại Bắc Kinh có thể nói là tồn tại nổi tiếng, nàng mặc dù chưa có tới qua, nhưng từ trong miệng của người khác cũng biết được một ít tình huống chỗ này.
"Vào xem đi." Diệp Thu nói. Chính là hơn nửa năm trước mình tới làm thẻ chí tôn năm sao, nộp phí hội viên hơn mười vạn, nửa năm qua cũng còn chưa có tới chơi đùa.
Hai người vừa đi vào đại sảnh, liền có một cô gái xinh đẹp mặc áo trắng váy trắng tới đón tiếp.
"Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi có thể giúp các vị được cái gì?" Cô gái cười ngọt ngào, vẻ mặt cung kính nói.
"Muốn chơi một trận tennis." Diệp Thu nói khi mình đem ra thẻ hội viên chí tôn.
"Được. Xin hai vị chờ tại phòng nghỉ. Tôi đi sắp xếp cho ngài." Nữ hài tử nói xong, liền vội vã đi vào. "Đi. Đi thay đổi quần áo đi." Diệp Thu nói. Mang theo Lam Khả Tâm hướng về gian phòng nghỉ riêng thuộc về hội viên có thẻ chí tôn đi đến.
Đột nhiên, tính cảnh giác của Diệp Thu làm cho hắn cảm giác được có một đôi mắt đang nhìn chăm chú vào mình, ngẩng đầu lên, liền thấy được ở đối diện Yến Thanh Phong đang hướng tới phía này đi tới.
Đã lâu không thấy, Yến Thanh Phong vẫn là hình tượng một công tử đẹp trai phong độ. Mặc một bộ tây trang quý báu, dáng tươi cười ấm áp dịu dàng, cử chỉ nho nhã lễ độ. Thật sự là một nam nhân dễ làm cho nữ nhân mê muội.
Hắn đang dẫn một nhóm người đi qua, tất cả mọi người ăn mặc chỉnh tề, xem ra bọn họ đã sớm tới đây, bây giờ đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Ánh mắt của hai người va chạm tại giữa không trung, trong không khí tia lửa chi chít.
Có người nhận ra Diệp Thu, như có chút suy nghĩ nhìn Diệp Thu, lại nhìn Yến Thanh Phong bên cạnh.
Những người không nhận ra Diệp Thu, cũng biết hai người khẳng định có cái mâu thuẫn gì . Bởi vì không biết lúc nào, tất cả mọi người đều tự động dừng bước, tiêu điểm củ mọi người đều đặt ở trên thân hai người ở chính giữa.
"Đã lâu không gặp." Yến Thanh Phong đột nhiên nở nụ cười, mở miệng nói.
"Đúng vậy. Gần đây khỏe chứ?" Diệp Thu híp mắt, hỏi.
"Vẫn khỏe." Yến Thanh Phong gật đầu.
"Vẫn khỏe là tốt rồi. Nghe nói ngày hôm nay anh chủ động từ chức khỏi chức vụ đội trưởng bộ đội thứ năm?" Diệp Thu cười hỏi.
"Chung quy sẽ có người thích hợp hơn so với tôi." Yến Thanh Phong không có phủ nhận, gật đầu. Hắn cũng đang là buôi chiều ngày hôm nay chủ động hướng quân bộ mà trình đơn xin từ chức, tuy rằng lúc đầu còn chưa có câu trả lời thuyết phục. Thế nhưng, hắn biết việc mình rời khỏi đã là sự thực.
Một cây củ cải, một cái hố. Có vô số người đang nhìn chằm chằm vào vị trí này. Yến gia bị Diệp Thu hung hăng đâm cho một đao, mà lại vẫn tham luyến quyền thế, thì có chút lỗi thời.
Chính trị là vậy đi? Chính là hiểu được tiến lùi.
"Em cảm thấy anh thế nào?" Diệp Thu vuốt ve mái tóc đen dài cua Lam Khả Tâm, đùa giỡn mà hỏi thăm. Một bộ dáng vẻ mặt tiểu nhân đắc chí kiêu ngạo.
Đây đã từng là vị trí của phụ thân, thế nhưng bây giờ, mình đã tự tay đem trở về.
Nếu như lão nhân gia mà biết, nhất định sẽ rất hài lòng đi?
Hắn, rốt cục có thể quang minh chính đại quay về Bắc Kinh.