Diệp Thu đeo chiếc bọc nhỏ trên lưng chạy trước làm đầu tàu gương mẫu, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng dưới sự nhắc nhở của Diệp Thu cũng chạy sát theo đó, còn những người khác lại càng không được, mang theo rương lớn rương bé bên trong đầy quần áo thực phẩm vô cùng nặng. Thậm chí có người còn mang theo cả máy vi tính. Thân thể nặng hơn trăm cân. Sao có thể chạy được cơ chứ?
" Anh Diệp. Em kính ngưỡng anh như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không dứt. Cũng không biết ai nghĩ ra cái chuyện ác độc như thế này. Nói cái gì bên trong doanh trại thức ăn rất kém. Khiến mọi người mang theo một đống đồ ăn vặt chân giờ hun khói vân vân qua đây. Mấy tên đó đều chạy đến siêu thị điên cuồng tranh nhau mua, cái này xem như bọn họ tự làm tự chịu." Lý Đại Tráng ở phía sau vừa chơi đùa vừa cười ha ha nói, hắn yếu hơn Diệp Thu một chút, thế nhưng trên lưng cũng chỉ có mấy bộ quần áo thay ra để giặt. Cho dựng thẳng lưng lên cũng không tốn sức. Hơn nữa hiện giờ vừa mới là lúc bắt đầu chạy, hắn cũng không cảm thấy mệt.
" Đúng vậy, ta cũng tin là thật. Cũng chuẩn bị đi mua ít đồ ăn. Cũng do thấy Diệp Thu không mang, ta cũng không có ý định mang. Nếu như tham gia quân huấn. Chính lả phải chuẩn bị để chịu khổ, thức ăn dù có kém. Không phải quân nhân cũng ăn vào trong bụng hay sao?"
Nghe thấy hai đồng bạn ở phía sau không ngừng ca ngợi mình Diệp Thu vẻ mặt cười khổ.
Sở dĩ hắn không có chuẩn bị thực ăn bởi vì hắn căn bản không nghe được lời đồn đại rằng thức ăn trong doanh trại quân đội rất kém. Hơn nữa hoàn cảnh sống của hắn hoàn toàn bất đồng với những học sinh khác. Chưa kể thức ăn kém. Thực ra một tuần không có thức ăn chỉ cho hắn một chút nước ngọt hắn cũng có thể sinh tồn, cũng không cần phải mang những thứ khác theo.
" Sao chạy thẳng một đường mà cũng không nhìn thấy được một nữ sinh nào?" Lý Đại Trang nghi hoặc hỏi. Lúc đó đoàn xe của nữ sinh chạy phía trước. Đoàn xe của nam sinh chạy phía sau. Ba mặt của thùng xe đều bị đóng kín, bọn họ ngồi tận cùng ở bên trong cũng không nhìn thấy được tình huống ở bên ngoài, không biết có phải đám nữ sinh có giống bọn họ đi vào doanh trại huấn luyện rồi hay không.
" Chắc là nữ sinh được đưa trực tiếp vào doanh trại rồi, hành lý của các nàng càng thêm kinh khủng. Hơn nữa thể lực cũng không tốt. Nếu như để các nàng cũng chạy như thế này. Không phải lấy đi cái mạng nhỏ của các nàng?" Dương Nhạc vừa cười vừa nói.
" Làm nữ nhân thật hạnh phúc. Ví dụ như mỗi tháng không phải chịu một lần đại di mụ tới, ta cũng muốn làm nữ nhân." Lý Đại Tráng cảm thán nói.
" Ít nói đi, điều chính hô hấp cho tốt, đường còn dài lắm." Diệp Thu nhắc nhỏ. Vì vậy Dương Nhạc và Lý Đại Tráng không nói gì nữa. Theo phía sau Diệp Thu chạy về phía trước, rất nhanh liền chạy đến phía trước các đội ngũ khác. Xa xa vượt lên đầu.
Học sinh mang theo nhiều đồ đạc đều kêu khổ không chịu nổi, những thứ bên trong hành lý đã được mình lựa chọn kỹ lưỡng rồi mà. Cũng là những thứ quý giá nhất của mình. Để mất thì thật là tiếc. Kéo thì rất nặng. Làm sao có thể chạy được đây?
Rơi vào đường cùng, đành phải đem các loại thức ăn bia bọt thịt bò chân giò nướng gì đó ném ra bên ngoài. Vừa đi vừa không ngừng giảm bớt gánh nặng. Chỉ là vì không thể làm mười tên cuối cùng trong đội ngũ, tiếp nhận sự nghiêm phạt rất nặng.
Không ngờ sau khi chạy được một đoạn đường. Đám người Diệp Thu cũng đã phát hiện đội ngũ của đám nữ sinh. Thì ra không phải các nàng được xe quân đội đưa đến doanh trại. Chỉ là lo lắng đến thể chất của các nàng, so với nam nhân thì tặng cho một đoạn đường mà thôi.
Hành lý của nữ nhân vốn có rất nhiều, quần áo, đồ ăn vặt, đồ rửa mặt cái gì cũng nhét vào hành lý cho lớn lên, hiện giờ muốn kéo rương để chạy, làm sao các nàng có thể có khả năng chống đỡ đây? Chỉ còn cách ngồi trên rương mà ủy khuất lau nước mắt. Càng có nhiều nữ sinh cật lực kéo hành lý đi về phía trước. Có thể các nàng cũng nhận được lời cảnh cáo đồng dạng như bọn Diệp Thu, khi nhìn thấy ba người bọn Diệp Thu chạy đến. Tất nhiên là không có tìm bọn họ xin trợ giúp.
" Ài, cồn tưởng rằng làm nữ nhân rất tốt. Thì ra nữ nhân không những mỗi tháng đều phải đón đại dị mụ tới. Mà cũng phải chạy như nam nhân."
Dương Nhạc vừa cười vừa nói: " Thế nào? Đại Tráng không muốn làm nữ nhân nữa à?"
" Không làm nữa không làm nữa. Rất phiền phức." Lý Đại Tráng liên tục lắc đầu, " A Diệp Thu... Kia không phải là bạn gái của anh sao?"
Phải chạy một đoạn đường dài như vậy. Với thể sức khỏe của Lý Đại Tráng đã có chút không chịu nổi. Chỉ là thấy vẻ mặt của Diệp Thu và Dương Nhạc không có thay đổi, hắn cũng không có ý định biểu hiện ra bên ngoài, vẫn cố chống cự. Hiện giờ cuối cùng cũng không cố nổi nữa, âm thanh cũng rất nhạt.
" Bạn gái nào?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.
" Diệp Thu, thật sự là Đường Quả." Dương Nhạc chỉ vào hai người con gái ở phía trước. Nói.
Diệp Thu sửng sốt. Thật đúng là đụng phải Đưởng Quả và Lâm Bảo Nhi.
Chỉ là không ngờ tới. Vậy mà mình cũng không nhận ra hai nàng, ngược lại là Dương Nhạc và Lý Đại Tráng nhận ra hai nàng trước tiên.
Diệp Thu hiểu rõ gia thể của Đường Quả, bối cảnh của Lâm Bảo Nhi tuy rằng không rõ lắm, nhưng vẫn có thể suy đoán được một ít, Diệp Thu còn tưởng rằng các nàng sẽ có được chiếu cố đặc thù, không ngờ cũng phải xuống chạy bộ như bọn họ. Còn có một nguyên nhân nữa chính là, bình thường hai nàng đều quần áo mới ở nhà. Diệp Thu ở cùng với các nàng trong một thời gian dài. Cho nên ấn tượng về các nàng cũng dừng lại ở những bộ quần áo đó. Hiện giờ các nàng mặc áo ngụy trang đội mũ, quả thật Diệp Thu không thể nhận ra được.
Hai người Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đang đứng ở đây nghỉ ngơi. Dưới chân là hai chiếc rương lớn. Các nàng cũng đã phát hiện Diệp Thu đang chạy đến chỗ mình. Lâm Bảo Nhi nói: " Chị Đường Đường, Diệp Thu mặc quần áo ngụy trang vào trông rất đẹp trai đó."
" Đẹp cái gì mà đẹp? Đẹp cũng khôn được nói hắn đẹp." Đường Quả tức giận nói. Nhìn thấy hắn là đã nghĩ đến chuyện châm cứu làm to ngực. Toi công còn bị một phen khổ mộng. Khi Trầm Mặc Nùng đi vào còn bị hung hăng đâm cho một châm, không ngờ một chút hiệu quả cũng không có. Đường Quả bắt đầu hoài nghi hắn có phải là một lang trung giang hồ hay không.
" Chị. Chúng ta có thể để hắn mang giúp va-li nha." Lâm Bảo Nhi cười giảo hoạt. Trên người mặc quần áo ngụy trang số lớn nhất, hiểu hiên có chút rộng thùng thình, mà vóc người của nàng có chút nhỏ bé xinh xinh, do đó ngoại trừ bộ vị ở trước ngực có chút vừa vặn, những chỗ khác đều cảm thấy rất buồn cười.
" Không phải có quy định. Không được để người khác giúp đỡ sao?" Đường Quả nghi hoặc nói.
" Đúng vậy. Chúng ta có thể đưa toàn bộ đồ đặc cho hắn. Như vậy không phải là tìm người giúp đỡ đâu?" Lâm Bảo Nhi cười đùa nói.
" Đưa cho hắn? Chúng ta dùng cái gì?"
" Đợi khi đến doanh trại đến cho hắn lấy về là được rồi."
" Lâm Bảo Nhi, ngươi thật là xấu xa."
" Chị cười như vậy là hài lòng rồi chứ gì? Chị Đường Đường cũng là người xấu."
Sau khi đưa ra chủ ý, ánh mắt hai nàng lại một lần nữa nhìn về Diệp Thu thì đã thân thiết thêm không ít. Lâm Bảo Nhi vui vẻ vẫy tay với Diệp Thu.
Diệp Thu nhìn hai cái rương to tướng ở trên mặt đất rồi suy nghĩ xem có nên nhận ra các nàng hay không, trực tiếp từ bên cạnh các nàng chạy đi.
" Diệp Thu." Đường Quả trong lòng có chút khó chịu, rõ ràng là đã thấy các nàng, vừa rồi ánh mắt cũng nhìn thoáng qua nhau. Tự nhiên đã muốn quay sang chạy đi. Đây lẽ nào không phải là hành vi cầm thú sao?
Hai người khó hiểu nhất chính là Dương Nhạc và Lý Đại Tráng. Vốn cho rằng Diệp Thu nhìn thấy cô bạn gái của mình khẳng định sẽ chạy tới chào hỏi. Bọn họ đều muốn dừng lại chuẩn bị nghỉ ngơi, không ngờ Diệp Thu vẫn chạy thẳng tắp lách qua bên người hai cô gái. Vẻ mặt coi như ta không nhận ra hai người.
" Diệp Thu, ngươi chạy đi đâu vậy?" Lâm Bảo Nhi lớn tiếng hét lên.
Diệp Thu biết, đã giả bộ không nhận ra thì phải giả bộ đến cùng. Kinh hỉ quay sang nói: " Các ngươi sao lại ở nơi này?"
" Chúng ta đang đợi ngươi đó." Lâm Bảo Nhi thở phì phì nói.
" Chờ ta? Không cần chờ ta, các ngươi đi trước đi. Được rồi. Đội chúng ta đã có quy định, mười người về cuối cùng sẽ không có cơm ăn. Chúng ta phải đi trước đây." Diệp Thu cũng không nói chuyện với Dương Nhạc và Lý Đại Tráng, xoay người đã muốn chạy.
" Diệp Thu, ngươi đứng lại cho ta." Đường Quả phẫn nộ nói.
Nguồn: http://truyen360.com" Làm sao vậy?"
" Chúng ta không thể di chuyển hành lý."
" Có vẻ nặng lắm." Diệp Thu nhìn hai cái rương vào to vừa cao một chút trong lòng thầm mắng, nó không di chuyển được ngươi mang nhiều đồ đi như vậy làm gì chứ?
" Nhưng huấn luyện viên của chúng ta đã có quy định, không được giúp người khác mang hành lý. Đáng tiếc, ta cũng không thể giúp được hai người." Diệp Thu vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu.
" Không sao cả, ngươi không cần giúp chúng ta." Đường Quả đã đoán được Diệp Thu sẽ nói như vậy. Chỉ vào hai chiếc rương lớn. Hừ lạnh nói:L " Chúng ta chuẩn bị mang hai chiếc rương này tặng cho ngươi."
Diệp Thu sửng sốt. Nhanh chóng xua tay, nói: " Không cần không cần, trong này toàn là vật phẩm của nữ nhân. Ta không dùng được."
" Chúng ta biết ngươi không dùng được. Chờ khi ngươi mang đến doanh trại, ngươi đưa chúng trả lại cho ta là được rồi." Lâm Bảo Nhi cười đùa nói: " Chị Đường Đường chúng ta mau chạy thôi."
Nói xong. Hai người Lâm Bảo Nhi và Đường Quả nắm tay nhau. Lưng mang một bọc nhỏ chạy thẳng về phía trước, hai cái rương to đùng để lại rõ ràng là
" Anh Diệp, làm sao bây giờ?" Lý Đại Tráng vẻ mặt đau khổ nói: " Em hiện giờ đã hiểu ý nghĩ của hồng nhan họa thủy, nhiều nữ nhân quả nhiên là thật phiền phức."
" Ha ha. Quên đi, không nên chấp nhặt với con gái. Đại Tráng. Người giúp ta xách túi. Ta kéo một cái rương, Diệp Thu kéo một cái nhé." Dương Nhạc vừa cười vừa nói.
Cũng chỉ có thể như vậy. Với thể lực của mình hai cái rương cũng thật sự không thành vấn đề, chỉ là thể tích của cái rương quá lớn, một mình mình kéo quả thực có chút phiền phức, may mà thân thể của Dương Nhạc tố chất cũng tốt. Chạy một hồi lâu như vậy mà vẫn không lộ ra vẻ mệt mỏi, cũng có thể giúp Diệp Thu giảm bớt gánh nặng.
Khi ba người lại bắt đầu đi một lần nữa. Đã không dễ dàng thoải mái như lúc bắt đầu. Phụ trọng của mỗi người đều tăng lên không ít, mà những chiếc cờ nhỏ hình tam giác màu đỏ vẫn cứ kéo dài về phía trước, dường như không có điểm cuối cùng.