Chương 1
Cuốn “Cánh cửa hẹp” này là do tôi mua tặng mẹ làm quà. Mẹ rất thích đọc sách, nhưng khi cha còn sống, bà hầu như chẳng có cơ hội đọc.
Bởi vì cha cho rằng việc mẹ mua sách là lãng phí tiền, đọc sách là lãng phí thời gian. Là vợ của ông, là mẹ của con trai, ánh mắt của bà nên xoay quanh hai người đàn ông trong nhà, chứ không phải chìm đắm vào những thứ vô dụng.
Trước đây, thứ duy nhất mẹ có thể tiếp xúc được là sách giáo khoa của tôi.
Cha mong mẹ kèm cặp tôi học hành, và mẹ luôn đọc say mê, dạy dỗ tôi cũng rất có phương pháp, nhờ vậy mà phần lớn thời gian bà xem sách giáo khoa của tôi đều không bị la mắng.
Nửa tháng trước, khi tôi từ thành phố về, tiện đường ghé qua hiệu sách, mua đại cuốn “Cánh cửa hẹp” này để làm quà tặng mẹ. Quả nhiên mẹ rất vui mừng.
Bà mất bốn, năm ngày mới đọc xong cuốn sách chưa đầy mười vạn chữ này, và sau khi đọc xong, bà vẫn đắm chìm trong cốt truyện, không thể thoát ra, thậm chí còn cố gắng chia sẻ với tôi. Bà thích nhất đoạn mở đầu, và đã gấp trang giấy đó lại với một nếp gấp rất sâu.
Bà là người rất quý sách, tôi không hiểu tại sao lần này bà lại nhẫn tâm gấp sách rõ ràng như thế.
Tôi cũng không biết tại sao bà lại ám ảnh đoạn văn đó đến vậy – dù gì tôi cũng là sinh viên duy nhất ở thôn Phương, dù chưa đọc cuốn sách ấy, tôi đương nhiên vẫn hiểu ý nghĩa của đoạn văn.
*[Có một ngày, chắc là đã lâu sau khi cha mất, mẹ thay dải ruy băng đen trên mũ mềm buổi sáng bằng một dải ruy băng màu tím nhạt, tôi kêu lên: "Ôi, mẹ ơi, màu này thật chẳng hợp với mẹ chút nào!"
Ngày hôm sau, bà lại đeo dải ruy băng đen.]*
Ruy băng đen chẳng qua chỉ mang ý nghĩa để tang. Đoạn văn này có lẽ kể về một người mẹ đã mất chồng từ lâu, cố gắng bước ra khỏi quá khứ để đón nhận cuộc sống mới.
Không ngờ đứa con lại không thể chấp nhận điều đó, nên bà đành quay trở lại trạng thái nghiêm trang.
Chỉ vài dòng ngắn gọn đã khắc họa hình ảnh một người mẹ chịu nhiều áp bức, tôi thừa nhận, công phu viết lách của tác giả thật sự xuất sắc.
Nhưng cách mẹ thể hiện sự yêu thích đoạn văn này quả thật có phần thái quá. Những ngày sau đó, bà hầu như mỗi ngày đều đọc đi đọc lại đoạn văn đó trước mặt tôi nhiều lần.
Tôi không hiểu, cộng thêm những chuyện xảy ra sau đó, cảm xúc của tôi dần chuyển thành khó chịu.
Vì vậy, nửa tháng sau, di ảnh của tôi được treo bên cạnh di ảnh của cha.
Mẹ đã giết tôi.
Khi cảnh sát bắt giữ bà, bà không hề chống cự, bình tĩnh đưa tay vào còng số tám.
Dải ruy băng đen trên cánh tay bà bị gió thổi bay phất phới, khiến tôi lập tức liên tưởng đến đoạn văn ma quái ám ảnh trong “Cánh cửa hẹp” . Trong khoảnh khắc, tôi không thể phân biệt nổi liệu dải ruy băng đen ấy là để tang tôi, hay là sự chế giễu trắng trợn dành cho tôi.
Thật nực cười.