Chương 55. Bị nhốt
Ba cô gái Tiếu Vân Vân thậm chí trực tiếp khóc thành tiếng.
Hoàng Mộng Dao cắn môi gắt gao, sắc mặt cũng trắng bệch, sau đó hỏi: "Chúng ta kế tiếp nên làm gì?"
Cô chính là hỏi Cố Ninh.
Cố Ninh nhìn cô một cái, sau đó nói: "Chờ đi."
Chờ con chó săn tang thi kia đâm mệt mỏi hoặc là mất đi kiên nhẫn.
Cô nói xong câu đó, bắt đầu ở trong phòng tiến hành tìm kiếm, lúc này cô không phải tìm đường ra, mà là vật tư.
Đầu tiên, cô tiến vào một gian phòng ngủ, trên tường đầu giường treo một tấm ảnh cưới kích cỡ lớn, cửa đã bị đâm hỏng, đầy đất đều là vết máu khô cạn đã lâu dọc theo cửa phòng ngủ tràn đi ra ngoài, bên cạnh ngăn tủ còn có một đoạn xương đùi trắng, làm người sởn tóc gáy, không khó tưởng tượng hẳn là có người hấp tấp trốn vào gian phòng ngủ này, lại vẫn không có thoát được, bị con chó tang thi kia trực tiếp tông cửa vào, nuốt vào bụng. Nếu vừa rồi không phải cô tuỳ thời phản ứng nhanh, chỉ sợ kết cục của mấy người bọn họ cũng giống chủ nhân của khúc xương đùi này.
Chỉ là ngẫm lại Cố Ninh cũng cảm thấy có chút không rét mà run.
Cô mở tủ âm tường ra, tìm một ít quần áo tương đối dày, đặt ở trên giường, hiện tại đã tới gần tháng 10, thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, ba mẹ vẫn đang mặc đồ ngắn tay, còn có một mùa đông cần vượt qua, vấn đề giữ ấm không thể bỏ qua. Thời điểm tìm quần áo, Cố Ninh còn phát hiện trong ngăn tủ âm tường có một chiếc chăn bông mới tinh, nếu có thể mang theo qua đêm trong mùa đông thật là không thể tốt hơn. Nhưng dung lượng của ba lô hữu hạn, không thể không từ bỏ. Cô cảm thấy đáng tiếc, sờ sờ chiếc chăn mềm mại kia, nghĩ nếu có thể mang theo thì tốt rồi.
Ngay khi ý niệm này của cô vừa mới hiện lên, đồ trong tay cô đã không còn.
Sau một lúc lâu, Cố Ninh mới phản ứng lại đây, sau đó liền nhìn địa phương vừa mới để chăn bông đã trống không! Chiếc chăn kia lại có thể trong nháy mắt không cánh mà bay!
Cô không có chớp mắt, nhưng nó chính là ở trước mắt cô, lặng yên không một tiếng động biến mất.
Cố Ninh nhìn nhìn tay của mình, có hơi chút hoảng hốt, hoài nghi chính mình có phải xuất hiện ảo giác hay không. Nhưng mà xúc cảm của chiếc chăn vẫn còn lưu ở trên tay, nhắc nhở cô sự tình vừa phát sinh cũng không phải ảo giác.
Khi Cố Ninh đang đầy bụng khó hiểu, đạo trưởng Giả đi tới cửa, hắn nhìn vết máu khô cạn uốn lượn trên mặt đất, trên mặt lộ ra một tia không đành lòng, niệm câu Vô Lượng Thiên Tôn với khúc xương đùi kia, trong nháy mắt như vậy, Cố Ninh cảm giác thấy được trên mặt hắn một tia bộ dáng của cao nhân lánh đời, nhưng giây lát sau, hắn lại khôi phục biểu tình bình thường, vuốt mái tóc bóng dầu của mình, sau đó nhìn đống quần áo trên giường, kỳ quái hỏi: "Cố Ninh, cháu làm gì vậy?"
Cố Ninh nhìn động tác hắn vuốt tóc, cảm thấy hắn và hình tượng đạo sĩ trong tưởng tượng của chính mình khác nhau khá xa. Nhưng tốt xấu gì, thời điểm ở gara hắn đã để lại cho Cố Ninh một chút ấn tượng tốt, Cố Ninh cũng không phải thập phần bài xích hắn, giải thích: "Hiện tại đã là tháng 10. Cần chuẩn bị một chút quần áo dầy cho mùa đông." Nói xong, cô chọn lựa ra một ít quần áo nhét vào ba lô.
Đạo trưởng Giả bừng tỉnh đại ngộ, cũng vội vàng nhặt lên hai bộ y phục mà hắn có thể mặc, ôm vào trong ngực, lại nhặt vài món nói: "Cái này Trình Minh có thể mặc." Sau đó nói: "Cháu không nhắc nhở chú cũng quên mất, đêm qua chú ngủ cũng cảm thấy hơi lạnh. Ai, nơi này có áo lông vũ không? Ai, nơi này có chăn, chúng ta có nên mang đi hay không?" Hắn một bên tìm kiếm, một bên nói cùng Cố Ninh.
Cố Ninh vẫn còn nhớ thương chiếc chăn bông không cánh mà bay kia, không để ý đến hắn, sau đó đi ra ngoài, đi tới một cánh cửa khác.