Chương 56. Bị nhốt
Lần này cô tới phòng bếp, đã có hai cô gái đang ở nơi đó lục tung tìm đồ ăn, nhìn thấy Cố Ninh tiến vào, hai người liếc nhau, đều có chút khẩn trương theo bản năng dấu mấy gói đồ ăn vừa mới tìm được ra phía sau người, sau đó từ bên người Cố Ninh đi ra ngoài.
Cố Ninh không có để ý, phản ứng đầu tiên chính là mở vòi nước ra, vòi nước chỉ chảy ra một ít nước còn sót lại trong vòi liền không có động tĩnh nữa.
Vừa lúc đạo trưởng Giả từ cửa vào tới, phất phất đồ trong tay, giống như khoe ra nói: "Hắc hắc, Cố Ninh, Trình Minh tìm được thứ tốt!"
Cố Ninh quay ra nhìn, trong tay đạo trưởng Giả đang cầm một túi mì ăn liền.
Hắn vui vẻ ra mặt nói: "Chúng ta nấu lên có thể ăn một bữa no."
"Không có nước." Cố Ninh hắt cho hắn một gáo nước lạnh.
"Không thể nào?" Đạo trưởng Giả kêu rên một tiếng không tin, từ cửa chạy tới vặn vòi nước ra, quả nhiên một giọt nước đều không có, tức khắc liền xẹp lép, thống khổ kêu rên: "Trời muốn tôi chết mà!"
"Khô cũng có thể ăn." Trình Minh theo sau lại đây, trong tay cầm một cái túi đựng quần áo của hắn và đạo trưởng Giả, nói: "Có ăn là tốt rồi."
Đạo trưởng Giả thập phần oán niệm: "Chú đã gần hai tháng chưa được ăn đồ nóng."
Trong phòng bếp có gạo, có dầu, thậm chí bình gas vẫn còn khí gas có thể đốt lửa, nhưng lại không có nước.
Ba người ra khỏi phòng bếp, trong phòng khách, mấy người kia đang chia lương thực vừa mới lục soát được từ trong phòng bếp.
Nhìn thấy ba người Cố Ninh đi ra ngoài, trên mặt bọn họ đều nhiều ít có chút không được tự nhiên, sau đó liền vội vàng nhét đồ còn dư lại vào trong miệng.
Trong đó, một nam sinh tên Trương Kỳ ban đầu ba lô bẹp hiện tại đã phồng lên, xem ra tìm được không ít đồ có thể ăn, chiếc ba lô kia đã được hắn đặt ở sau lưng, dùng tay đỡ, biểu tình trên mặt có chút mất tự nhiên, lại không có ý tứ lấy đồ ăn bên trong ra chia cho mấy người Cố Ninh.
Trình Minh cau mày, đang chuẩn bị nói gì đó.
Bên kia, Hoàng Mộng Dao lại đột nhiên nói chuyện, cô đưa qua một gói lòng đỏ trứng khô nói: "Tớ và Tạ Vũ Hồng tìm được cái này." Sau đó cùng Tạ Vũ Hồng đứng lên đi tới chỗ bọn họ, nói: "Chúng ta có thể cùng nhau ăn."
Tạ Vũ Hồng đứng ở bên cạnh Hoàng Mộng Dao không nói gì, nhưng đôi mắt không có bị tóc mái che khuất lại nhìn chằm chằm Cố Ninh.
Cố Ninh hơi hơi có chút kinh ngạc, Trình Minh cũng chưa kịp nói chuyện, đạo trưởng Giả đã không khách khí cầm gói lòng đỏ trứng khô trong tay Hoàng Mộng Dao qua, một bên cười tủm tỉm nói: "Vẫn là các cháu có lương tâm." Đạo trưởng Giả nói vậy tự nhiên là ý có điều chỉ, vừa rồi ở bên ngoài nếu không phải Cố Ninh phản ứng nhanh, nhắc nhở bọn họ, bằng không mấy bọn họ ai cũng không chạy thoát. Hiện tại còn có thể an toàn đứng ở chỗ này đều là nhờ có Cố Ninh, nhưng mấy người kia tìm được vật tư lại không chịu chia ra một ít, cũng thật sự là có hơi chút làm người thất vọng buồn lòng.
Mấy người bên kia vừa nghe vậy, tức khắc biểu tình trên mặt đều nổi lên chút biến hóa.
"Mộng Dao, tóc cậu bị làm sao thế?" Trình Minh lại giật mình nhìn Hoàng Mộng Dao nói.
Cố Ninh cũng phát hiện mái tóc dài ban đầu của Hoàng Mộng Dao đã bị cắt thành tóc ngắn đến mang tai, thực hiển nhiên là kỹ thuật của người cắt tóc không tốt, cắt thành chỗ ngắn, chỗ dài.
"Tớ bảo Tạ Vũ Hồng cắt giúp tớ." Hoàng Mộng Dao có chút không được tự nhiên, theo bản năng vén tóc đến sau tai, lại chỉ sờ đến một đoạn tóc ngắn, tức khắc có chút xấu hổ thả tay xuống.
"Khá xinh đẹp." Cố Ninh nói.
"Thật sao, cảm ơn." Hoàng Mộng Dao có chút vui mừng nhìn Cố Ninh.
"Người lớn lên đẹp dù để kiểu tóc nào cũng đẹp." Đạo trưởng Giả một bên nói một bên mở gói lòng đỏ trứng ra, đếm đếm, nói: "24 cái, chỗ chú có năm gói mì, dù sao vật tư của năm người chúng ta đều để chung với nhau, không cần phân rõ ràng đến như vậy."