Chương 59. Người sống sót cứu hộ đội 2
Về phần mấy thứ này đi nơi nào, Cố Ninh căn bản là không biết, chỉ biết mấy thứ này đều bị cô làm cho biến mất!
Cô không phải có được công năng đặc dị gì chứ?
Từ sau khi chính mình bị tang thi cắn liền có được không gian kỳ dị.
Sau khi mở ra cánh cửa kỳ dị kia ra, trên người cô liền không ngừng phát sinh biến hóa kỳ dị. Tuy rằng cho tới bây giờ mọi biến hóa đều là tốt, nhưng kỹ năng làm đồ vật biến mất này giống như còn chưa biết là tốt hay xấu.....
Đột nhiên Cố Ninh linh quang chợt lóe, nếu có thể làm mấy thứ này biến mất, vậy liệu cô cũng có thể làm con chó tang thi kia biến mất hay không?!
Ngay khi ý tưởng này của Cố Ninh hiện lên!
"Pằng!" Một tiếng súng vang lên!
Sau khi một tiếng súng vang lên, chính là mấy tiếng súng đồng thời vang lên! Cùng với tiếng phẫn nộ, kêu gào của con chó tang thi —— và tiếng kêu thảm thiết của con người.
Cố Ninh sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên lao ra phòng ngủ, mọi người đang ngủ đều bừng tỉnh, tất cả đều từ trên mặt đất bò dậy, sắc mặt hoặc mờ mịt hoặc kinh hách hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đều theo phản xạ có điều kiện đứng ở bên người Cố Ninh.
Ngay sau đó ngoài cửa rốt cuộc cũng vang lên một tiếng kêu thê lương đau đớn của con chó tang thi——
Tiếp đến, xung quanh liền an tĩnh.
Mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau, đều có chút phản ứng không kịp.
Sau đó, đạo trưởng Giả vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn về phía Cố Ninh, dùng một loại ngữ khí thập phần khó có thể hình dung nói: "Cố Ninh, cháu thật là quá thần."
Cố Ninh tỏ vẻ hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Thật là như thế nào cũng không có nghĩ đến, thuận miệng nói một câu lại có thể ứng nghiệm.
An tĩnh không trong chốc lát, cửa chính đã bị thô lỗ đập vang, một giọng nam tục tằng vang lên bên ngoài: "Bên trong có người không?!"
Đám người đạo trưởng Giả tất cả đều theo bản năng nhìn về phía Cố Ninh, không biết lúc này có nên trả lời hay không.
Bên kia Tiếu Vân Vân cũng không để ý nhiều như vậy, vội vàng đáp: "Có! Có người!"
"Chúng tôi là đội cứu hộ người sống sót! Mở cửa ra đi." Người bên ngoài hô.
Nghe vậy, mọi người trong phòng tất cả đều không khỏi rung tinh thần lên, trên mặt đều mang theo chút vui mừng.
Cố Ninh cũng không nhịn được kinh hỉ một chút, nếu là đội cứu hộ người sống sót, vậy nhất định đã cứu rất nhiều người, vậy bọn họ có khả năng gặp qua ba Cố mẹ Cố hay không.
Vì thế tất cả mọi người đều vội vàng dọn đống đồ đạc đang lấp kín cửa.
Mở ra.
Ngoài cửa có tầm hai mươi nam nhân đang đứng, đều là khoảng tầm hai ba mươi tuổi, hơn nữa trong tay mỗi người đều có súng. Trên mặt đất bên kia còn có một nam nhân bị cắn đứt cổ, trên người còn đè nặng xác con chó tang thi, có người đá văng con chó tang thi kia ra, súng trong tay bị một nam nhân khác nhặt lên.
Còn có hai người đứng ở bên cạnh cửa sắt cảnh giới.
Sau đó bọn họ bắt đầu đánh giá đám người Cố Ninh, biểu tình trên mặt bọn họ cũng không phải thập phần thân thiện, còn có mấy ánh mắt làm người cảm thấy không thoải mái đảo qua đảo lại bên người mấy cô gái.
Sắc mặt mấy nữ sinh đều thay đổi mấy lần, tất cả đều theo bản năng né tránh phía sau nam sinh.
Nam nhân cầm đầu diện mạo tục tằng, mặc một bộ y phục cao bồi, vóc dáng rất cao, trong tay cầm súng, trừng mắt với nam nhân kia một cái, sau đó ánh mắt nhất nhất đảo qua đám người Cố Ninh, trong ánh mắt hiện lên một tia vừa lòng, sau đó nói với bọn họ: "Trong mấy người ai là người dẫn đầu?"
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đều do dự nhìn về phía Cố Ninh.
Cố Ninh tức khắc nhăn chặt mày.
Nam nhân kia tò mò nhìn Cố Ninh, dùng ngữ khí tràn ngập hoài nghi hỏi: "Cô là người dẫn đầu của bọn họ?"
"Không phải." Cố Ninh thập phần quyết đoán nói.
Đạo trưởng Giả vội vàng tuỳ thời nói: "Chúng tôi là ngẫu nhiên hợp lại, vừa mới mới tụ ở bên nhau, không có ai dẫn đầu."
Đại khái Cố Ninh thoạt nhìn thật sự là không quá giống một người lãnh đạo, cho nên nam nhân kia chỉ hơi liếc mắt đánh giá cô một cái, liền không hề để ý, sau đó nói: "Trên người mấy người có ai có thương tích hay không?"
Mấy người đạo trưởng Giả đều không có lên tiếng, nhưng rõ ràng có chút khẩn trương lên.
Bên kia mấy người Tiếu Vân Vân lại động tác nhất trí chuyển ánh mắt nhìn về phía về Cố Ninh, đều hàm chứa một tia vui sướng khi người gặp họa.
Nam nhân kia đang muốn nói chuyện.
Hoàng Mộng Dao đã nói trước: "Đó là miệng vết thương do dao gây ra, tôi đã xử lý."
"Tôi quản vết thương do cái quái gì gây ra." Nam nhân kia cau mày liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó đưa mắt ra hiệu với một người khác.
Người kia liền đi lên trước, cầm một bộ còng tay quơ quơ trước mặt Cố Ninh, không kiên nhẫn nói: "Đến đây đi."