Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 58. Người sống sót cứu hộ đội 1

Chương 58. Người sống sót cứu hộ đội 1


Cố Ninh dạo qua lầu hai một vòng, lại dạo qua lầu 3 một vòng, sau đó mới một lần nữa trở lại lầu một.
Nói qua tình huống một chút.
Cửa sổ lầu 2 và lầu 3 đều trang bị phòng trộm, dù cho có thể tháo dỡ, dùng khăn trải giường trói thành dây thừng trượt xuống, cũng vẫn phải chính diện giao phong cùng con chó tang thi kia, hiện tại, biện pháp duy nhất chính là như Cố Ninh nói trước đó, chờ.
Nhưng, Cố Ninh không chờ nổi.
Cô không khỏi có chút hối hận, hẳn nên học cách dùng súng với Phương Pháp.
Chủ yếu là cô căn bản không nghĩ tới ngay cả động vật cũng sẽ tang thi hóa.
Lúc này tâm tình của Cố Ninh vô cùng trầm trọng, nếu nói nhân loại tang thi hóa còn có thể đối kháng, nhưng chó tang thi có tốc độ cực nhanh, cộng thêm lực công kích đáng sợ như vậy, chính diện quyết đấu gần như không có khả năng chiến thắng, cần phải chém đầu nó mới có thể hoàn toàn tử vong, mà con người chỉ cần bị móng vuốt nó bắt được một chút liền sẽ cảm nhiễm virus tang thi.
Hơn nữa giá trị vũ lực của hai bên căn bản là không cùng đẳng cấp, còn chưa có vũ khí tầm xa, hoàn toàn chính là đơn phương bị hành hạ đến chết.
Vốn dĩ thế giới cũng đã đủ gian nan, hiện tại thậm chí càng khó khăn hơn.
Rất khó tưởng tượng, ở trong thế giới như vậy, tương lai nhân loại sẽ là bộ dáng gì.
Cố Ninh giờ phút này thật sâu mà cảm giác được, đây mới chân chính là tận thế.
"Mẹ kiếp, hiện tại ngay cả chó cũng tang thi hóa, về sau có phải gà, vịt cũng đều sẽ tang thi hóa hay không? Chúng ta còn không bằng hiện tại trực tiếp tự sát luôn đi." Bên kia Trương Siêu nói.
Tâm tình của mọi người đều thực trầm trọng, không có tiếp lời.
Đạo trưởng Giả nói: "Đáng tiếc chú không mang theo đồng tiền, bằng không hiện tại chú có thể bặc một quẻ sẽ biết đường lui của chúng ta ở đâu."
Hắn lúc này mặt xám mày tro, ngay cả trường bào màu xanh xám trên người cũng nhàu nhĩ, bẩn thỉu, đôi giày vải màu đen cũng đã sớm dính đầy tro bụi, trên mặt thậm chí xám đen, dơ đến không thấy rõ làn da ban đầu, ngay cả chỏm râu dê cũng dính vào với nhau, thoạt nhìn thật sự là không có nửa phần tiên phong đạo cốt của đạo trưởng, mà giống như là một kẻ lôi thôi, lếch thếch, lưu lạc đầu đường xó chợ. Bộ dáng so với mấy ngày hôm trước lần đầu tiên Cố Ninh nhìn thấy còn chật vật hơn rất nhiều.
Qua đại khái qua tầm 1 tiếng đồng hồ, đạo trưởng Giả bị tiếng đánh vẫn luôn không ngừng chọc đến làm cho thấy phiền, ở trong phòng bực bội đi tới đi lui, cuối cùng hỏi: "Cố Ninh, cháu nói nếu con chó tang thi vẫn luôn không đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Cố Ninh ngồi ngay ngắn ở nơi đó nói: "Trừ phi hiện tại đột nhiên xuất hiện một đám người, còn phải có súng, sau đó xử lý con chó tang thi."
Đạo trưởng Giả thập phần không có tính tự giác của người tu đạo tu thân, mắt trợn trắng, đột nhiên đứng lên chạy tới một gian phòng ngủ, ôm chăn và gối đầu vứt trên mặt đất, sau đó nằm lên, nói: "Nếu như vậy, chú liền ngủ trước một lát, chờ đám người có súng tới, các cháu lại đánh thức chú nhé."
Nói xong, hắn lại thực sự nằm ở trên chăn nhắm mắt ngủ.
Đạo trưởng Giả nằm ngủ, lập tức cũng kéo những người khác buồn ngủ theo. Bọn họ vốn dĩ từ sáng sớm tinh mơ đã bị kinh hách, sau đó liều mạng chạy như điên hơn nửa giờ, lại bị con chó tang thi doạ cho sợ tới mức không nhẹ, lúc này cơn buồn ngủ thổi quét đến, khả năng thật sự là quá mệt mỏi, ngay cả âm thanh tông cửa vẫn còn bang bang rung động cũng không thể ngăn cản cơn buồn ngủ của bọn họ, cuối cùng tất cả đều ngã trái ngã phải từng người ngủ mất.
Cố Ninh đã có 24 tiếng đồng hồ không ngủ, cô cũng muốn ngủ trong chốc lát, nhưng nhắm mắt lại, trong đầu lại tinh thần gấp trăm lần, ý niệm lung tung rối loạn tán loạn ở trong đầu làm cô không được an bình, chỉ có thể mở to mắt nhìn trần nhà, chán đến chết, nhìn xuống đồng hồ ở tay, chưa đến 9 giờ sáng.
Cố Ninh không biết như thế nào, lại nghĩ tới chiếc chăn bông tự dưng biến mất.
Cô nhẹ chạy trở về gian phòng ngủ kia, nhắm mắt, nhớ lại tình hình ngay lúc đó.
Cô có thể nhớ lại rõ ràng hết thảy chi tiết ngay lúc đó, sau đó cô nhớ tới hoạt động tâm lí chính mình lúc ấy, còn có chiếc chăn biến mất trong nháy mắt......
Cố Ninh mở to mắt, sau đó đi tới trước tủ âm tường kia, cô nhìn một chiếc váy màu đỏ trong tủ âm tường, sau đó nghĩ, muốn mang theo bộ váy này.....
Trong chớp mắt khi ý niệm này hiện lên ở trong đầu cô, tròng mắt Cố Ninh hơi co chặt lại, chiếc váy đỏ hoàn toàn biến mất ở trước mắt cô!
Thật giống như chưa từng tồn tại qua.
Thật sự không phải ảo giác của cô!
Cố Ninh lại thử thêm vài lần.
Sau đó cô nhìn tủ âm tường chớp mắt đã rỗng tuếch, có chút không hồi phục lại tinh thần.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất