Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 67. Giết người

Chương 67. Giết người


Cuối cùng, rốt cuộc cũng chạy ra khỏi vòng vây của đàn tang thi, nhìn đám tang thi chạy theo phía sau càng lúc càng bị cách ra xa. Cố Ninh cuối cùng cũng thả súng xuống, sau đó trở mình, nằm ngửa mặt trên nóc xe, cảm giác cả người đều nhũn ra, tê dại, có ngọn gió không mang theo mùi hôi thối và mùi máu tươi đánh tới, thổi tung mái tóc vàng của cô lên, Cố Ninh híp mắt nhìn mặt trời chói lọi, như trút được gánh nặng nở nụ cười.
Chờ khi hoàn toàn vùng thoát khỏi đàn tang thi, chiếc xe mới chậm rãi ngừng lại.
Anh Ba, Cố Ninh, La Long theo thứ tự bò xuống, trở lại trong xe, sau đó xe mới tiếp tục đi về phía trước.
Tất cả người trong xe đều đi lên đón.
Ngoại trừ sắc mặt mấy người Tiếu Vân Vân có chút mất tự nhiên, những người khác đều là vẻ mặt hưng phấn và kích động.
"Cố Ninh, lần này ít nhiều cũng nhờ có cô." Anh Ba nói, cũng không có nói quá nhiều lời cảm ơn, nhưng ánh mắt hắn nhìn Cố Ninh so với phía trước thân cận hơn rất nhiều.
Cố Ninh thành thật nói: "Không khách khí, tôi cũng chỉ là đang tự cứu mà thôi."
"Cố Ninh, tay của chị!" Hoàng Mộng Dao bỗng nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, đi tới nắm tay Cố Ninh lên.
Chỉ thấy băng gạc quấn quanh cánh tay phải bị thương của Cố Ninh đã bị tẩm ướt máu toàn bộ, cô vẫn luôn thập phần tự nhiên rũ tại bên người, người khác cũng không phát hiện ra, lúc này Hoàng Mộng Dao vừa kêu, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người lại đây.
"Không có việc gì chứ?" Anh Ba lo lắng hỏi.
Cố Ninh lắc đầu nói: "Không có việc gì." Lại nói với Hoàng Mộng Dao: "Phiền toái em băng bó giúp chị một chút."
Hoàng Mộng Dao vội vàng kéo ba lô của Cố Ninh đặt ở trong góc ra tới, sau đó tìm dược phẩm, thật cẩn thận mở băng gạc bị máu tẩm ướt ra, bắt đầu rửa sạch máu phụ cận miệng vết thương, chờ đến khi vết máu được rửa sạch xong, miệng vết thương hiện ra, người vây quanh một bên đều không nhịn được phát ra tiếng hút không khí. Chỉ thấy miệng vết thương của Cố Ninh ban đầu cũng đã thập phần sâu lúc này thậm chí còn bị xé rách ra không thành bộ dáng, da thịt lộn xộn, có chút ghê người.
Tay Hoàng Mộng Dao run rẩy, không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, đối thượng với đôi mắt nhạt nhẽo của Cố Ninh, cô bỗng nhiên trấn định xuống, hơi hơi mỉm cười với Cố Ninh, sau đó tiếp tục thuần thục giúp Cố Ninh bôi dược, băng bó.
Tay như vậy chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể cầm đao.
Anh Ba nghĩ, nhìn về phía Cố Ninh, Cố Ninh đang gắt gao nhíu lại mày nhìn bàn tay chính mình càng thêm nghiêm trọng, tựa hồ có chút sầu lo.
Anh Ba nói: "Cố Ninh, trước khi bàn tay của cô khỏi, chỉ cần cô ở nơi tụ tập, tôi có thể bảo đảm an toàn của cô."
Đầu tiên Cố Ninh sửng sốt, sau đó cảm kích nói: "Cảm ơn anh Ba.", nhưng u sầu giữa mày lại không thấy hòa tan được mấy phần, cô không phải lo lắng cho an toàn của chính mình.
Phảng phất nhìn ra lo lắng của cô, anh Ba tiếp tục nói: "Tôi biết cô lo lắng cho an toàn của ba mẹ. Đội cứu hộ ở nơi tụ tập của chúng tôi có vài trăm người, mỗi ngày đều sẽ đi ra ngoài tìm kiếm người sống sót, tôi sẽ kêu người của đội cứu hộ khi đi ra ngoài cẩn thận chú ý ba mẹ cô. Tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức."
Cố Ninh chỉ có thể cảm kích nói: "Vậy cảm ơn anh Ba." Đây không thể nghi ngờ là cho cô uống một viên thuốc an thần, so với tìm kiếm không hề có mục đích như cô, đội cứu hộ đi ra ngoài tìm tỷ lệ hiển nhiên lớn hơn rất nhiều.
Anh Ba nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không cần cảm ơn tôi. Nếu hôm nay không có cô, tất cả chúng tôi đều không sống được."
"Đúng vậy Cố Ninh, ít nhiều cũng nhờ có cô." La Long ở một bên chen vào nói.
Cố Ninh ngược lại có chút cay chát, cô cũng không ôm ý tưởng muốn cứu ai, chỉ muốn cứu chính mình.
Sau khi trận mạo hiểm này qua đi, cũng không có người ngủ được, tất cả đều trợn tròn mắt ngồi ở trong xe, chờ xe ngừng lại.
Đại khái qua hơn nửa giờ, xe rốt cuộc ngừng lại.
"Anh Ba, đã tới!" Bộ đàm truyền đến âm thanh hưng phấn của Trương Dương.
Tất cả người trong xe đều không khỏi rung tinh thần lên.
Bên ngoài là tiếng người ầm ĩ.
Ngay sau đó là âm thanh cửa sắt mở ra, xe lại lần nữa phát động lên.
Trên mặt anh Ba cũng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, nói với mấy người Cố Ninh: "Hiện tại đã đến nơi tụ tập. Tới đây chúng ta sẽ hoàn toàn an toàn."
Trên mặt Cố Ninh cũng nở rộ ra một nụ cười, nhưng nụ cười vừa mới giơ lên đến khóe miệng, liền đột nhiên đọng lại, thính lực cô xuyên thấu qua cửa xe, nghe được tiếng người ngoài xe.
Cô nghe được âm thanh cô đã quen thuộc hơn hai mươi năm đang kêu khóc, cầu xin: "Cầu xin các người! Cho chúng tôi vào đi! Cầu xin các người! Tôi dập đầu cho các người!"
"Dừng xe!" Cố Ninh đột nhiên từ trên vị trí đứng lên.
Anh Ba kỳ quái nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy?"


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất