Chương 71. Bạch Lang
Nói tới đây, Cố Ninh cũng không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn anh Ba một cái, cô cũng coi như là kiến thức bản lĩnh trợn mắt nói dối của anh Ba.
Chỉ là lúc này, Cố Ninh mặc một bộ đồ thể dục thoạt nhìn rất thanh xuân, một đầu tóc ngắn màu vàng, làn da trắng nõn sạch sẽ, dung mạo thanh tú, nói là 18 tuổi tuy rằng có chút miễn cưỡng, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận. Huống chi hiện tại không có chứng minh nhân dân, căn bản là vô pháp chứng minh cô có phải 18 tuổi hay không.
"Ý của cậu là, cháu trai của tôi phải chết một cách vô ích?!" Vương Kế Trung tức giận tím mặt.
Anh Ba thập phần bình tĩnh gật đầu nói: "Về lý thuyết, chính là như vậy."
Người hai bên đều trầm mặc, biểu tình trên mặt thập phần quái dị.
"Tạ Ái Quốc!" Vương Kế Trung không thể nhịn được nữa chỉ vào anh Ba quát: "Cậu đừng ỷ vào trong tay cậu có súng liền kiêu ngạo như vậy! Toàn bộ vật tư trong nơi tụ tập đều là tôi mang đến! Nếu không có vật tư của tôi, tất cả mọi người đều sẽ chết!"
"Súng của tôi có thể làm anh chết ngay lúc này! Anh có tin không?" Anh Ba nói xong câu đó, mấy người Trương Dương, La Long đồng thời kéo động cơ bính của súng, nhắm ngay Vương Kế Trung.
Chỉ cần anh Ba ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không chút do dự bóp cò, bắn về phía đầu Vương Kế Trung.
Đang lúc không khí giằng co không xong.
Một người cõng súng chạy chậm lại đây.
"Anh Ba, ông chủ Vương. Lão đại Bạch Lang mời hai người qua!"
"Được!" Vương Kế Trung cười lạnh nói: "Đi nhìn xem lão đại Bạch Lang của các anh xử lý chuyện này như thế nào, nếu không cho tôi một công đạo hợp lý...... Hừ! Chúng ta đi!" Nói xong, ánh mắt hắn âm hàn liếc nhìn Cố Ninh một cái, sau đó mang theo mấy nam nhân kia đi vào bên trong.
Anh Ba hướng tới hắn hô: "Ông chủ Vương, anh không cần thi thể cháu trai sao?"
Bước chân Vương Kế Trung khựng lại, mắng: "Con bà nó! Mấy đứa chúng mày còn không mau đi nâng thi thể lại đây!"
Anh Ba phân phó La Long: "La Long, cậu dẫn bọn họ đi an trí đi, ký túc xá học sinh vẫn còn mấy gian trống, phân cho bọn họ, cứ nói với bên kia đây là thân thích của anh."
"Vâng, anh Ba." La Long gật đầu đáp.
"Anh Ba." Thanh niên lại đây gọi người chỉ chỉ Cố Ninh nói: "Lão đại Bạch Lang nói, muốn cô ấy đi cùng."
Anh Ba và Cố Ninh đồng thời chau mày.
Anh Ba liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó nói: "Không có biện pháp, nếu anh ấy đã điểm danh, vậy cô liền đi theo tôi một chuyến đi."
"Được." Cố Ninh gật đầu nói, sau đó, quay đầu hơi hơi gật đầu với đạo trưởng Giả và Trình Minh một cái.
Trình Minh đột nhiên tiến lên một bước, giữ chặt cánh tay anh Ba, nói: "Anh Ba, anh nhất định phải mang Cố Ninh bình an trở về."
"Yên tâm đi." Anh Ba vỗ vỗ bả vai Cố Ninh, hơi hơi mỉm cười nói: "Đây chính là cháu gái ruột của tôi, tôi đương nhiên sẽ bảo vệ con bé."
Cố Ninh cũng cười đáp lời, thập phần biết điều gọi: "Cảm ơn chú Ba."
Xưng hô lập tức liền biến từ anh Ba thành chú Ba.
Anh Ba hiển nhiên đối với phản ứng của Cố Ninh thập phần vừa lòng, cười nói với Cố Ninh: "Đi thôi cháu gái, chú mang cháu đi gặp người đứng đầu giới xã hội đen tỉnh Giang Túc trước kia, hiện tại chính là lão đại của nơi tụ tập này."
Không thể không nói, tin tức trước kia của Cố Ninh quá mức bế tắc, cô rất ít chú ý loại tin tức này, thậm chí căn bản là không biết tỉnh mà chính mình đang sống còn có xã hội đen.
"Bạch Lang?" Cố Ninh nói, cô đã nghe mấy người nhắc đến cái tên này.
Đôi mắt anh Ba đột nhiên hơi hơi híp lại một chút, sau đó nói: "Không sai. Bạch Lang."
"Người này thế nào?" Cố Ninh hỏi, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nếu muốn giao tiếp với người ta, biết thêm vài phần liền có thêm vài phần nắm chắc.
"Cháu hỏi chú, chú cũng chỉ mới nhận thức hắn hơn tháng một." Anh Ba cười khổ nói: "Nhưng một tháng này cũng đủ để biết, hắn là một con rùa rõ đầu rõ đuôi."
Có thể làm anh Ba hình dung như vậy, Cố Ninh không nhịn được có hơi chút tò mò đối phương là con rùa kiểu gì. Nhưng nếu thật sự có thể lựa chọn, cô thật không nghĩ giao tiếp cùng người tên Bạch Lang này.
Bọn họ được đưa tới tòa nhà giáo viên, không có thang máy, vẫn luôn đi bộ đến tầng cao nhất, lầu bảy.
Nhưng cô cũng không có trực tiếp nhìn thấy Bạch Lang, mà là được người đưa tới căn phòng cuối hành lang.
Nơi này trước kia hẳn là văn phòng giáo viên, trên tường còn treo chân dung mấy người Edison Newton.
"Cô tạm thời chờ ở đây." Cậu thanh niên dẫn đường nói với cô xong liền bang một tiếng đóng cửa lại.
Cố Ninh không có quá nhiều thấp thỏm và bất an, hiện tại vấn đề lớn nhất của cô đã được giải quyết, chuyện khác đối với cô tới nói đều đã không là vấn đề.