Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 70. Bạch Lang

Chương 70. Bạch Lang


Người thủ vệ này đột nhiên sáng mắt lên! Vui mừng hô với người kia: "Bác! Cứu cháu! Cứu ——!" Âm thanh của hắn đột nhiên im bặt, hắn không dám tin tưởng cúi đầu nhìn thoáng qua lưỡi dao nhọn thọc xuyên qua ngực hắn, lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ninh mặt vô biểu tình, trong ánh mắt hiện ra hoảng sợ và tuyệt vọng vô cùng——
Sau đó "Xuy!" Một tiếng.
Lưỡi dao rút ra khỏi ngực hắn.
Cố Ninh cầm theo dao dính đầy máu, quay đầu nhìn về phía anh Ba bên kia đã ngây dại ra, chậm rãi cười với hắn, nói: "Anh Ba, ở trên nóc xe tôi đã cứu anh một mạng, hiện tại đến phiên anh cứu tôi."
Sau mạt thế, Cố Ninh đã giết bao nhiêu tang thi chính cô cũng không đếm được. Nhưng đây lại là lần đầu tiên cô giết người.
Cảm giác giết người và giết tang thi là hoàn toàn không giống nhau. Cảm giác dùng đao chém thân thể người sống sau đó có máu tươi ấm áp chảy ra, làm người không nhịn được chấn động.
Nếu Cố Ninh bảo trì lý trí, sau một phát súng kia cô liền không nên lại động thủ, nhưng trong đầu cô tràn ngập khuôn mặt đầy máu của mẹ Cố, cô vô pháp bảo trì lý trí.
Lúc này cô cầm dao bình tĩnh lại, cũng không có hối hận.
Nguyên nhân duy nhất cô còn tồn tại ở thế giới bên này chính là ba mẹ, đây là điểm mấu chốt của cô, bất luận người nào đụng vào điểm mấu chốt này, cô đều sẽ làm cho bọn họ phải trả giá.
Nếu cô lúc này không có kịp thời đuổi tới, mẹ Cố sẽ bị người kia sống sờ sờ đánh chết. Thương hại? Trên thế giới này có người ngay cả hai chữ ‘thương hại’ cũng không xứng.
Anh Ba tâm tình phức tạp liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó nói: "Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô ở nơi tụ tập, tôi có thể bảo đảm an toàn của cô." Nói xong câu đó, hắn liền đứng ở trước người Cố Ninh, mặt hướng tới đám người hùng hổ xông tới kia.
Bên kia chỉ còn lại có Hoàng Mộng Dao và mấy cô gái khác chiếu cố mẹ Cố, ba Cố. Mấy người đạo trưởng Giả, Trình Minh, Trương Dương, La Long đều đứng lại đây, bảo hộ Cố Ninh ở phía sau.
"Cố Ninh, cháu yên tâm, có chúng ta"
Bên kia tổng cộng có sáu cá nhân chạy tới, dẫn đầu chính là nam nhân trung niên mặc áo dài đen, hắn kích động vọt tới trước mặt thủ vệ kia, nhìn vết dao vẫn còn đổ máu, kiểm tra hơi thở, đã chết. Hốc mắt hắn nháy mắt bạo liệt, đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, giận dữ hét: "Bắt nó lại cho tao!"
Mấy người Trương Dương, La Long đều theo bản năng giơ súng lên, nhắm ngay năm người chuẩn bị xông tới bắt Cố Ninh. Trình Minh, đạo trưởng Giả trước tiên kéo Cố Ninh đến phía sau, khẩn trương nhìn thế cục phát triển.
Đạo trưởng Giả đè thấp âm thanh nói: "Cố Ninh, chú thấy chuyện này không thể dùng lý lẽ giải thích rõ ràng được, nhóm người này thoạt nhìn cũng không phải tốt lành gì, dù sao hiện tại cũng đã tìm được ba mẹ cháu, chờ lát nữa nếu loạn lên, chúng ta liền tranh thủ rời đi trước."
Cố Ninh quay đầu nhìn thoáng qua mẹ Cố và ba Cố đã ngất xỉu, sau đó nói với đạo trưởng Giả, Trình Minh: "Nếu anh Ba thật sự không bảo vệ được cháu. Liền làm phiền hai người chiếu cố ba mẹ cháu."
Đạo trưởng Giả hơi hơi sửng sốt, sau đó trịnh trọng nói: "Chú nhất định sẽ chiếu cố tốt cho ba mẹ cháu."
Trình Minh nói: "Cố Ninh, chị yên tâm chúng em tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ mang chị đi."
Cố Ninh không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu, sau đó liền một lần nữa bắt đầu quan sát thế cục.
Nam nhân trung niên kia nhìn mấy người chỉ súng vào hắn, sắc mặt xanh mét, căm tức nhìn anh Ba hỏi: "Anh Ba, cậu đang làm gì vậy?!"
"Không có làm gì, chỉ là gọi đứa cháu tới nhận người thân." Anh Ba bình tĩnh xoay người vẫy vẫy tay với Cố Ninh, nói: "Cố Ninh, lại đây."
Mấy người đạo trưởng Giả đều sửng sốt, sau đó liền nhìn thấy Cố Ninh đi ra phía trước.
Anh Ba đáp tay ở trên vai Cố Ninh, sau đó nói với Vương Kế Trung: "Ông chủ Vương, đây chính là cháu gái tôi vừa mới đón trở về từ bên ngoài. Cháu gái, tới đây, nhận người đi, vị này chính là chú Vương."
Vẻ mặt Cố Ninh trấn định, gật đầu một cái với Vương Kế Trung, thập phần tự nhiên chào hỏi: "Chú Vương."
Mấy người Trương Dương đều có chút khó hiểu, nhìn nhìn anh Ba, lại nhìn nhìn Cố Ninh, có hơi chút không biết anh Ba là có ý gì.
"Anh Ba, cậu đây là có ý gì?" Sắc mặt Vương Kế Trung đen như đáy nồi, âm trắc trắc hỏi.
"Không có ý gì, chỉ giới thiệu cho ông chủ Vương nhận thức, về sau đứa cháu gái này của tôi sẽ sống ở nơi tụ tập này, làm phiền ông chủ Vương chiếu cố con bé." Anh Ba nói.
"Cậu hiện tại là đang chơi tôi sao?! Cháu trai của tôi bị cô ta giết!" Vương Kế Trung hung tợn nhìn chằm chằm anh Ba nói.
"Ông chủ Vương." Sắc mặt anh Ba đột biến, trong ánh mắt tràn đầy hung dữ, không chút nào thoái nhượng trừng lại Vương Kế Trung: "Nếu không phải chúng tôi kịp thời đuổi tới, anh trai và chị dâu tôi đã bị cháu trai của anh đánh chết. Hiện tại người vẫn còn nằm ở đàng kia chưa rõ sống chết! Muốn nói giết người, cũng là hắn giết trước. Đứa cháu gái này của tôi vừa nhìn đã biết là một cô gái ngoan ngoãn, nhìn thấy mẹ đẻ của chính mình nằm ở đàng kia, khuôn mặt đầy máu không rõ sống chết, nhất thời xúc động, sau đó mới giết người. Dù dựa trên pháp luật, nhiều lắm cũng chỉ bị phán là phòng vệ chính đáng. Hơn nữa con bé còn chưa có đủ 18 tuổi, vẫn là một trẻ vị thành niên."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất