Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 78. Ân Tang

Chương 78. Ân Tang


Mười ba người vây công, ngay cả hắn cũng không dám nói là có thể toàn thân mà lui, huống chi cô còn trẻ như vậy, thoạt nhìn.....gầy yếu như vậy. Hắn thật sự là khó có thể tưởng tượng, thân hình Cố Ninh đơn bạc sao có thể tạo thành tình hình chiến đấu thảm thiết như vậy.
"Có gì đặc biệt hơn người?" Cô gái nhỏ xinh xắn, buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở bên trái Bạch Lang vẫn luôn không nói gì, đột nhiên ‘hứ’ một tiếng, biểu tình trên mặt hơi có chút khinh miệt: "Nếu là tôi, những người đó một kẻ đều không trốn thoát."
Anh Ba nhìn cô một cái, lại cũng không có lên tiếng. Hắn đã từng cùng cô gái này giết qua tang thi, thân thủ đích xác lợi hại, nếu mười ba người kia đối mặt với cô, chỉ sợ cũng đúng như cô nói, một kẻ đều không trốn thoát, tất cả đều sẽ chết.
Cô thật sự có tư cách nói biểu hiện của Cố Ninh không có gì ghê gớm.
Tiền đề là bọn họ cũng không biết ba tháng trước Cố Ninh vẫn là một cô gái phổ phổ thông thông, thậm chí từ nhỏ đến lớn còn chưa từng đánh nhau với ai.
Bạch Lang lại là vẻ mặt như suy tư gì, hồi tưởng lại gặp mặt ngắn ngủi cùng Cố Ninh ở trong văn phòng, lúc ấy cô rõ ràng......Phảng phất linh quang hiện ra, trong đôi mắt xếch chợt lóe, Bạch Lang mị mị mắt, con ngươi xuất hiện một tia kinh ngạc có chút khó có thể tin, nhưng giây lát sau, hắn liền nở nụ cười.
Nam nhân mặc sơ mi trắng kinh ngạc nhìn tươi cười hiện ra bên môi Bạch Lang, cùng Bạch Lang ở chung đã lâu, biểu tình động tác của Bạch Lang đại biểu cho cái gì, hắn tự nhiên hơi tưởng tượng liền biết. Mà loại tình huống hiện tại này, càng thêm rõ ràng.
Bạch Lang buông đôi chân đặt trên bàn họp xuống, đứng lên hỏi: "Cô ta hiện tại đang ở đâu?"
"Không biết." Nam nhân kia lắc đầu nói: "Chỉ nhìn thấy cô ra cửa, không biết đi đâu."
Anh Ba cũng nhăn chặt mày, lúc này, cô một mình ra khỏi nơi tụ tập...... Chẳng lẽ chuẩn bị một mình đi ra ngoài tìm thuốc?
"Không phải là giết người xong liền chuẩn bị bỏ chạy chứ?!" Vương Kế Trung giận dữ nói.
Anh Ba lại bỗng nhiên đập bàn đứng lên, nhìn Vương Kế Trung nói: "Ông chủ Vương, những người đó là ai phái đến, mọi người trong lòng đều biết. Rõ ràng chúng ta đã thảo luận tốt, nói là cho cháu tôi một cơ hội. Anh lại lén phái người đi giết con bé, nếu anh đã lén hành động, vậy thuyết minh hiệp thương của chúng ta cũng liền trở thành phế thải." Ánh mắt anh Ba quét một vòng trong phòng hội nghị, sau đó trầm giọng nói: "Tôi đặt câu nói ở chỗ này. Cố Ninh là người tôi nhất định phải bảo vệ, từ giờ trở đi, nếu ai dám động đến con bé, súng trong tay tôi sẽ không đáp ứng."
Đây là cảnh cáo, cũng là trần trụi uy hiếp.
Khuôn mặt ông chủ Vương run rẩy vài cái, lại không có lên tiếng. Ai cũng biết thuộc hạ của anh Ba đều từ bộ đội ra tới, lại còn có súng, ngày thường thủ hạ của anh Ba tuy rằng có người bị thương, nhưng vẫn luôn vô thanh vô tức, cũng không có nổi lên xung đột cùng ai, lần này phát uy, thật sự đã khiến người khiếp sợ.
"Sự tình chó tang thi còn chưa có giải quyết xong, chúng ta đã nội chiến trước." Nam nhân mặc sơ mi trắng đẩy đẩy mắt kính trên mũi, mở miệng giảm bớt một chút không khí khẩn trương trong phòng: "Về sau ở nơi tụ tập, tôi không hy vọng còn có tình huống người một nhà đánh người một nhà. Tiến vào mạt thế đã hơn ba tháng, chẳng lẽ các vị còn chưa có biết rõ ràng hiện tại địch nhân lớn nhất là ai sao?" Sắc mặt hắn trầm trọng nói: "Như lời anh Ba nói, hiện tại động vật đều bắt đầu tang thi hóa. Điều kiện sinh tồn của chúng ta càng ngày càng ác liệt. Các vị có thời gian rỗi nội đấu, chi bằng đi ra ngoài giết thêm mấy con tang thi."
Trong phòng hội nghị không có người nói gì.
Sự tình Cố Ninh đối với bọn họ mà nói chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ mà thôi, bóng ma mạt thế mới là sự bao phủ lớn nhất với bọn họ.
Một bên khác.
Cố Ninh sau khi ra cửa, tìm một tiệm cơm nhỏ ven đường chui vào.
Sau đó về tới không gian.
Thuận tay chỉnh kim đồng hồ trên tường sang một bên khác, sau đó liền chuẩn bị mở cửa.
Nhưng khi tay cô đụng tới then cửa, động tác của cô liền dừng lại, cô nhìn về phía một chỗ trong không gian, biểu tình trên mặt thập phần quái dị.
Ở trong một góc phòng xuất hiện chiếc chăn bông và quần áo trong tủ âm tường đã biến mất trước mắt cô khi ở căn nhà chó tang thi kia......
Cố Ninh tùy tay cầm một bộ quần áo lên, không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, hóa ra đồ bị cô "biến" không thấy đều bị chuyển dời đến nơi này?
Trong đầu Cố Ninh nhất thời có chút không thể suy nghĩ.
Thật sự là lúc này trong lòng cô khiếp sợ quá lớn.
Việc này đại biểu cho cái gì?
Chẳng khác nào chính mình tùy thân mang theo một quầy trữ hàng thật lớn. Hơn nữa quầy trữ hàng này chỉ một mình cô có thể mở ra, người khác không nhìn được, cũng không sờ được.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất