Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 77. Lại giết người

Chương 77. Lại giết người


Nhưng Cố Ninh cũng không có nhẹ nhàng như trong mắt của quần chúng vây xem, bàn tay bọc băng gạc ảnh hưởng rất lớn đến việc nắm dao của cô, rất nhiều lần đều có một loại cảm giác sắp bị tuột dao! Đồng thời, sức lực của cô cũng đang bị xói mòn cấp tốc! Cho nên mỗi một động tác của cô đều không hề lưu tình, những người đó là thật sự muốn cô chết! Mỗi một người đều lựa chọn công kích chỗ yếu hại của cô!
Dao của cô hung hăng đâm vào ngực một người, tuổi của người này thoạt nhìn cũng không lớn, đại khái chỉ khoảng 18-19 tuổi, hắn không dám tin tưởng mở to hai mắt nhìn cô, đau đớn làm miệng hắn không phát ra được âm thanh, trong ánh mắt hắn tràn ngập sợ hãi, tuyệt vọng và thống hận, tay phải gắt gao bắt được cánh tay của cô. Nhưng Cố Ninh chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó liền duỗi tay đẩy hắn về phía đao của đồng bạn.
Đối đãi với người muốn mệnh của chính mình, cô thật sự là không có bất luận thương hại gì.
Khi dao của người kia thọc vào thân thể thiếu niên, biểu tình trên mặt hắn liền xuất hiện hoảng hốt, trong nháy mắt này, Cố Ninh giơ tay bắt được cổ tay của hắn, sau đó mạnh mẽ vặn! Liền khiến toàn bộ cơ thể hắn xoay tròn ngã trên mặt đất, dao của Cố Ninh không chút do dự chém xuống cổ hắn!
Có dòng máu ấm áp bắn tung tóe lên trên mặt Cố Ninh, Cố Ninh không có lau đi, chỉ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía mấy nam nhân biểu tình cực kỳ hoảng sợ đứng cách xa cô 3 mét, đã hoàn toàn không có bất luận dũng khí xông lên nào.
Sau đó, cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng xẹt qua tất cả người đang đứng ở bên cửa sổ và trên ban công quan sát, cuối cùng, Cố Ninh bình tĩnh lau máu trên con dao lên người của một nam nhân đã mất một cánh tay, nằm trên mặt đất, đạp lên vũng máu đầy đất đi về phương hướng mà chính mình đã định.
Toàn bộ quá trình, ngoại trừ mấy nam nhân nằm trên mặt đất phát ra âm thanh cực kỳ đau đớn, toàn hiện trường không ai phát ra một tia âm thanh.
"Lão đại Bạch Lang!"
Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, một người xông vào.
Trong phòng họp có sáu bảy người, tất cả đều động tác nhất trí nhìn qua.
Bạch Lang đang chán muốn chết, lúc này lại tinh thần tỉnh táo hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nam nhân xông tới thật cẩn thận nhìn thoáng qua Vương Kế Trung ngồi ở vị trí thứ hai phía bên phải Bạch Lang, sau đó mới trả lời: "Vừa rồi có mười mấy người mang theo đao đi chém cô gái kia."
Cô gái kia tự nhiên là chỉ Cố Ninh hôm nay chọc họa ở cổng trường.
Nam nhân mặc sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng nhìn thoáng qua biểu tình có hơi chút đắc ý của Vương Kế Trung ngồi ở phía bên phải Bạch Lang bên kia, trong ánh mắt hiện lên một tia không vui.
Anh Ba lại đột nhiên từ trên ghế dựa đứng lên: "Cái gì?!"
"A?" Bạch Lang nghiêng đôi mắt xếch liếc nhìn Vương Kế Trung và anh Ba bỗng nhiên đứng lên một cái, sau đó nói: "Sau đó thì sao? Có chém chết được không?"
"Không, không có." Nam nhân kia nói.
"Không có?" Bạch Lang kinh ngạc nhướn một bên lông mày, có chút châm chọc nói: "Để cô ta chạy thoát sao?"
"Không, không phải." Nam nhân kia lắc lắc đầu, trong ánh mắt không nhịn được hiện ra một tia sợ hãi: "Mười ba người kia, ba người đã ngừng thở, năm người trọng thương, còn có năm người bỏ chạy."
"Cái gì?!" Lúc này đổi thành Vương Kế Trung kích động đứng lên, đôi tay chống ở trên bàn không dám tin tưởng trừng nam nhân báo tin kia.
Anh Ba lại ổn định ngồi xuống, châm chọc nói với Vương Kế Trung: "Ông chủ Vương kích động cái gì? Lại không phải là thủ hạ của ông chủ Vương."
Vương Kế Trung tự biết thất thố, vội vàng ngồi xuống.
Nam nhân sơ mi trắng nhìn anh Ba nói: "Anh Ba, xem ra anh thật sự coi trọng đứa cháu gái này, lại còn phái người chuyên môn bảo hộ."
Anh Ba đang muốn nói chuyện.
Lại bị nam nhân báo tin dùng âm thanh mang theo hoảng sợ đánh gãy: "Không...... Không phải." Trong đầu hắn nhớ lại một màn kia, còn có chút sợ hãi: "Là một mình cô gái kia......một mình cô ta làm."
"Cái gì?!"
Âm thanh cực kỳ kinh ngạc đột nhiên vang lên trong phòng là phát ra từ trong miệng Vương Kế Trung.
Hắn lại một lần nữa từ trên chỗ ngồi đứng lên, sắc mặt so với vừa rồi còn khó coi hơn.
Nhưng rất nhanh, hắn ở trong ánh mắt lạnh lùng của mọi người trong phòng lại ngồi xuống, biểu tình nôn nóng, mang theo một tia mờ mịt.
Bạch Lang một lần nữa chuyển ánh mắt về phía nam nhân báo tin, lúc này đây, trong đôi mắt xếch của hắn rốt cuộc cũng có một tia trịnh trọng: "Cậu nói, mười ba người kia kẻ thì chết, người thì bị thương, còn chạy trốn, đều là do một mình cô gái nhỏ kia làm?"
Âm thanh của nam nhân báo tin mang theo một tia run rẩy: "Vâng, đúng vậy. Em tận mắt nhìn thấy......"
Nam nhân mặc sơ mi trắng liếc mắt về phía anh Ba, lại thấy thần sắc trên mặt anh Ba cũng tràn đầy kinh ngạc, liền nói: "Xem ra anh Ba cũng không biết cháu gái mình lại có thể có bản lĩnh như vậy."
Anh Ba thu liễm biểu tình kinh ngạc trên mặt, trong lòng lại không thể bình tĩnh, Cố Ninh không biết ẩn giấu bao nhiêu bản lĩnh thủ đoạn ở trên người, mỗi một lần ra tay, đều là như vậy, làm người.....kinh ngạc cảm thán!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất