Chương 81. Một văn tiền làm khó anh hùng hán
"Không cần, con đi một mình là được." Cố Ninh ăn cơm nhanh hơn.
Mẹ Cố lo lắng liếc mắt nhìn Cố Tư Nguyên một cái, lại cũng không nói thêm gì. Tuy rằng cô không yên tâm, nhưng cũng không thể mỗi lần Cố Ninh ra cửa cô đều đi theo.
Nhìn Cố Ninh ăn cơm vội vàng, mẹ Cố dặn dò: "Con ăn chậm một chút, cũng không có ai đoạt với con." Cô phát hiện sau khi Cố Ninh trở về lượng cơm ăn lớn hơn nhiều, trước kia ở nhà chỉ ăn một chén nhỏ, mỹ kỳ danh là bảo trì dáng người, hiện tại lại không nghĩ bảo trì dáng người, mỗi lần ăn cơm đều ăn ngấu nghiến, giống như cướp đoạt, hơn nữa ăn cơm ít nhất đều phải ăn ba chén, ánh mắt cô đột nhiên có chút kỳ quái, nhìn tay phải Cố Ninh nói: "Trời nóng như vậy, tay phải con còn đeo bao tay làm gì?"
Động tác lùa cơm của Cố Ninh khựng lại, sau đó nói: "Vừa nãy dọn dẹp, con sợ tay bẩn liền đeo bao tay."
Cố Ninh nói xong, dùng tốc độ gió cuốn mây tan ăn hết đồ ăn.
"Con chuẩn bị ra cửa. Nếu không kịp trở về ăn cơm chiều thì ba mẹ cứ ăn trước, không cần chờ con." Cố Ninh nói xong, đang chuẩn bị ra cửa, ngay khi mở cửa liền có chút kinh ngạc nhìn người đứng ở cửa, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt chính mình có phải lại đến mạt thế hay không: "Phương Pháp?"
Người đứng ở cửa đúng là Phương Pháp mặc thường phục, đang giơ tay chuẩn bị gõ cửa, cửa liền tự mở ra.
Người bên trong cánh cửa, bên ngoài cánh cửa đều kinh ngạc một chút.
Hắn nhìn chăm chú cô gái lùn hơn mình một cái đầu đứng ở trước mặt, nghe được tên của mình mới giật mình nói: "Em là Cố Ninh?" Hắn có chút giật mình, ngày đó Cố Ninh chật vật bất kham, trên mặt cũng tràn đầy cáu bẩn, căn bản không nhìn ra bộ dạng vốn dĩ. Hiện tại nhìn như vậy, hoá ra khá xinh đẹp, làn da trắng như quả trứng gà lột vỏ..... Khụ khụ, hắn suy nghĩ cái gì vậy?!
"Ai nha! Cậu không phải cảnh sát Tiểu Phương sao! Mau vào nhà, mau vào nhà!" Mẹ Cố đang chuẩn bị đưa Cố Ninh tới cửa liếc mắt một cái liền nhận ra Phương Pháp, nhiệt tình chen Cố Ninh đến một bên, cầm tay Phương Pháp kéo vào trong nhà, sau đó nói với Cố Tư Nguyên ở bên kia: "Anh Cố! Mau đi pha trà! Cảnh sát Tiểu Phương giúp chúng ta tìm được Cố Ninh tới!"
Cố Tư Nguyên vội vàng đứng lên đi đến phòng bếp pha trà.
Phương Pháp thụ sủng nhược kinh bị mẹ Cố lôi kéo vào phòng, một bên hô với Cố Tư Nguyên: "Chú! Không cần pha trà! Không cần khách khí như vậy! Cháu chỉ là lại đây nhìn xem."
Cố Ninh nhìn cửa, lại nhìn Phương Pháp bị mẹ Cố lôi kéo ngồi trên sô pha, chỉ có thể đóng cửa, lại vào trong nhà.
"Kỳ thật cháu chỉ là tới xem tình huống của Cố Ninh một chút." Phương Pháp có chút ngượng ngùng đặt rổ quả mang đến lên bàn, đối mặt với sự nhiệt tình của mẹ Cố có chút chân tay luống cuống.
"Tới liền tới, sao còn khách khí như vậy?" Mẹ Cố oán trách nói. Cô ngày đó ở Cục Cảnh Sát không có nhìn kỹ, hiện tại nhìn, Phương Pháp ngồi thẳng lưng ở chỗ kia, một đầu tóc ngắn, mặc áo sơmi cotton màu trầm, thoạt nhìn rất thanh thanh sảng sảng, diện mạo cũng đẹp, mẹ Cố thật là càng xem càng thích, tươi cười trên mặt cũng không nhịn được.
Cố Tư Nguyên đặt chén trà ở trước mặt Phương Pháp, cười nói: "Nhờ phúc của cháu, Ninh Ninh khôi phục khá tốt."
Phương Pháp vội vàng nói cảm ơn, sau đó nhìn Cố Ninh một cái, nói: "Đúng vậy, thoạt nhìn rất có tinh thần." So với biểu tình chật vật bất kham chết lặng ngày đó thật là khác nhau như trời với đất.
Nhưng ánh mắt cô nhìn chính mình...... Thật sự là có hơi chút kỳ quái.
Phương Pháp có hơi chút xấu hổ: "Ừm, cháu chính là lại đây nhìn xem, vừa rồi Cố Ninh chuẩn bị ra cửa đúng không? Vậy cháu liền đi về trước......"
"Cùng nhau đi đi. Vừa lúc em có chút việc muốn hỏi anh." Cố Ninh đột nhiên nói.
"A? Ách, được." Phương Pháp gật gật đầu với ba Cố, mẹ Cố, sau đó đứng lên.
"Chờ một chút, em lấy đồ." Cố Ninh đột nhiên nhớ danh sách thuốc vẫn còn để trong quần áo chưa có lấy ra, nói xong liền đi vào phòng ngủ.
Kéo bao nilon từ đáy giường ra, sau đó duỗi tay đào ở trong túi áo, danh sách và viên hạt châu màu xanh lục nhặt được từ trong đầu con chó tang thi bị lôi ra, cô nhìn thoáng qua liền cất vào trong túi. Sau đó một lần nữa nhét bao nilon trở lại đáy giường. Lại từ bên trong ngăn tủ bàn học lấy chiếc túi ra, mang lên.
Sau đó mới mở cửa đi ra ngoài, hô với Phương Pháp: "Đi thôi."
Phương Pháp hơi hơi sửng sốt một chút, cảm thấy thái độ nói chuyện của Cố Ninh đối với chính mình cũng quá tùy tiện một chút. Nghĩ thời điểm cô lần đầu tiên thấy hắn đã kêu ra tên của hắn, chẳng lẽ thật sự trước kia có nhận thức?
Hắn mang theo một bụng nghi hoặc đi theo Cố Ninh ra ngoài.
"Phương Pháp, anh có biết địa phương nào có thể học được kỹ xảo đánh người ở cự ly gần hay không?" Cố Ninh một bên xuống lầu một bên hỏi, Phương Pháp là cảnh sát, khả năng sẽ biết.
"Ách, em hỏi cái này để làm gì?" Phương Pháp hỏi. Dừng một chút, hỏi lại: "Cố Ninh, trước kia chúng ta có nhận thức sao?"