Chương 89. Dị biến
Cố Ninh có thể rõ ràng cảm nhận được dấu vết dòng nước lạnh lẽo từ yết hầu trượt xuống, cô nghĩ đến nơi phát ra viên hạt châu kia, nhớ tới thịt nát tản ra mùi tanh tưởi, cô cong người xuống nôn khan một trận ——
Động tĩnh bên này rất nhanh liền kinh động mấy người đạo trưởng Giả, Trình Minh, tất cả bọn họ đều quan tâm vây quanh lại đây.
"Cố Ninh, cháu không sao chứ?"
Cố Ninh không rảnh trả lời bọn họ, cô lúc này lòng tràn đầy sợ hãi, liều mạng nôn khan, ý đồ nhổ dòng nước kia ra.
Đạo trưởng Giả còn tưởng rằng Cố Ninh bị thứ gì nghẹn, hắn duỗi tay định vỗ ở phía sau lưng Cố Ninh ——
Tay còn chưa có tiếp xúc đến phía sau lưng Cố Ninh, đột nhiên đã không thấy lưng đâu.
Cố Ninh cả người như là bị một đòn nghiêm trọng, đột nhiên ngã xuống mặt đất, cũng không nhúc nhích.
Tay đạo trưởng Giả còn cứng đờ ngừng ở giữa không trung, đối mặt với ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Trình Minh, Tạ Vũ Hồng, Trương Dương bắn lại đây, vội vàng nói: "Không phải chú! Chú cũng chưa đụng tới!"
Lại nhìn Cố Ninh, hai mắt nhắm nghiền, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Đạo trưởng Giả trừng mắt, nói với mấy nam sinh luống cuống tay chân: "Còn thất thần làm gì?! Mau đỡ cô bé lên trên giường đi!"
Mấy nam sinh vội vàng luống cuống tay chân nâng Cố Ninh lên đi vào phòng ký túc xá.
Đạo trưởng Giả lén liếc mắt nhìn bàn tay chính mình một cái, không hiểu ra sao, chỉ có thể đi theo vào phòng ký túc xá.
"Đạo trưởng? Cố Ninh đây là làm sao vậy?" Trình Minh nhìn Cố Ninh ở trên giường lâm vào hôn mê, có chút thấp thỏm lo âu.
Đạo trưởng Giả rất muốn mắng chửi người, hắn là một đạo sĩ, không phải bác sĩ?! Chỉ biết siêu độ, không biết cứu người, sao hắn biết làm sao?
"Đi gọi bác sĩ Cao đến xem." Đạo trưởng Giả nói, nghĩ Cố Ninh vừa nãy nôn khan, lại nói thêm: "Không phải là ăn sai thứ gì nên trúng độc chứ?" Nhìn Cố Ninh nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, lại không có bất luận thống khổ gì, thoạt nhìn giống như chỉ là đang ngủ.
Trương Dương vội vàng chạy đi gọi Cao Duyệt, vừa lúc Cao Duyệt cũng giải quyết xong giải phẫu bên kia đi ra, vừa nghe nói Cố Ninh đột nhiên ngất, lắp bắp kinh hãi, vội vàng chạy tới phòng ký túc xá bên cạnh, đầu tiên là xem xét hơi thở của Cố Ninh, lấy ống nghe bệnh ra nghe nhịp tim đập của Cố Ninh một chút, không phát hiện có vấn đề gì, sau đó cô xốc mí mắt Cố Ninh lên. "Di?" Cô kinh ngạc ghé sát vào một chút, lại có thể phát hiện bên cạnh con ngươi Cố Ninh có một vòng màu xanh lục: "Đây là thứ gì?"
"Làm sao vậy?" Đạo trưởng Giả nghe được âm thanh kinh ngạc của Cao Duyệt, vội vàng cũng thò qua xem, sau đó kinh ngạc nói: "Đôi mắt của cô bé sao lại bị tái vậy?!"
Một tiếng này làm Trình Minh, Trương Dương, Tạ Vũ Hồng đều vây lại gần.
Vòng màu xanh kia không phải nhợt nhạt, mà là xanh biếc, màu sắc rõ ràng, hơn nữa thập phần nổi bật, mạc danh làm người cảm nhận được sinh cơ. Nhưng chung quanh tròng mắt người đột nhiên mọc ra một vòng màu xanh lục như vậy, thật sự có chút quỷ dị.
Trương Dương nghẹn nửa ngày, nói: "Bệnh tăng nhãn áp sao?"
Bị đạo trưởng Giả dùng bàn tay chụp đầu một chút: "Bệnh tăng nhãn áp cái đầu cậu." Lại hỏi Cao Duyệt: "Cố Ninh bị làm sao vậy?"
Cao Duyệt buông lỏng mí mắt ra, lắc lắc đầu, hoang mang nói: "Cháu cũng không biết. Trước kia chưa thấy qua loại trường hợp này."
Tạ Vũ Hồng vẫn luôn đứng ở bên ngoài không nói chuyện, đột nhiên do dự nói: "Có phải do đeo kính áp tròng hay không? Trước kia trường học chúng ta có nhiều nữ sinh đeo kính áp tròng, sau khi đeo đôi mắt liền biến màu....."
"...... Không phải." Cao Duyệt nói tiếp: "Hiện tại chỉ có thể chờ em ấy tự tỉnh lại sau đó xem em ấy có biết là nguyên nhân gì hay không."
Trương Dương yếu ớt hỏi: "Cô ấy sẽ không không tỉnh lại chứ....."
Vừa mới dứt lời, trên đầu lại ăn một cái tát, đạo trưởng Giả nói: "Tên nhóc này há mồm có thể nói chút lời hay hay không? Nếu không thể nói liền ngậm miệng lại, được không?"
Trương Dương ủy khuất bẹp bẹp miệng, lại không dám nói nữa.
"Có thể nào là ngủ hay không?" Hoàng Mộng Dao nói: "Chị ấy từ sáng sớm đến bây giờ vẫn luôn không nghỉ ngơi, trung gian đã xảy ra nhiều sự tình như vậy, nói không chừng là do mệt mỏi quá độ cho nên ngủ mất."
"Chỉ mong như vậy." Cao Duyệt đứng lên nói: "Mặc kệ thế nào, nếu em ấy tỉnh lại, thông tri với em ấy một tiếng, nhớ rõ đưa thù lao đến phòng y tế cho tôi." Mọi người cũng chưa phản ứng lại đây, cô liền cõng hòm thuốc đi rồi.
"Thù lao? Thù lao gì?" Trình Minh còn có hơi chút không rõ Cao Duyệt là có ý gì.
"Đương nhiên là thù lao chữa bệnh." Đạo trưởng Giả còn nhớ rõ thân phận của chính mình, khắc chế không có trợn trắng mắt, nói: "Dù cho cậu có thỉnh bần đạo đi siêu độ vong linh, bần đạo cũng cần phải lấy tiền công. Mọi người lại không phải thần tiên, đều phải ăn uống, tiêu tiểu, ngủ." Hắn tuy rằng thường xưng bần đạo, treo Vô Lượng Thiên Tôn ở bên miệng, nhưng nói chuyện lại không có nửa điểm phong phạm của người thế ngoại, hoàn toàn chính là một tục nhân.