Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 91. Dị biến

Chương 91. Dị biến


Cố Ninh tự nhiên té xỉu, lại thực tự nhiên tỉnh lại.
Thời điểm Cố Ninh từ trên giường ngồi dậy có chút mờ mịt, thậm chí còn có hơi chút không nhớ rõ chính mình đã té xỉu như thế nào. Quang điểm màu xanh lục mắt thường không nhìn thấy được tiến vào thân thể của cô, hội tụ thành biển rộng, lại phảng phất không có mang đến cho cô bất luận thay đổi gì.
Cô hiện tại chỉ cảm thấy đói cồn cào, quả thực có thể ăn hết một con trâu.
"Chị Cố Ninh tỉnh!" Trình Minh ngẫu nhiên nhìn thoáng qua phòng ký túc xá, kinh hỉ kêu lên.
Năm người ở trên hành lang lập tức đều chen vào phòng ký túc xá vây quanh Cố Ninh, mồm năm miệng mười hỏi: "Cố Ninh, chị có cảm thấy không thoải mái hay không?"
"Có nơi nào đau hoặc là nơi nào không thoải mái hay không?"
"Sao cháu lại té xỉu?"
Tuy rằng có chút ầm ĩ, nhưng từng đôi mắt quan tâm lại làm Cố Ninh vừa mới tỉnh lại còn có chút mờ mịt cảm thấy ấm áp trong lòng.
"Ai?! Đôi mắt Cố Ninh không còn bị tái nữa!" Trương Dương nhìn chằm chằm đôi mắt Cố Ninh ngạc nhiên nói.
Mấy người động tác nhất trí nhìn chằm chằm lại đây, sau đó lại mồm năm miệng mười nói: "A? Thật sự!" "Giống như thật sự không bị tái nữa."
Mà Cố Ninh hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì: "Mọi người đang nói cái gì vậy?"
Đạo trưởng Giả một bộ phong phạm trưởng giả, đè âm thanh của bọn họ xuống, sau đó giải thích cho Cố Ninh: "Cháu đột nhiên hôn mê. Cao Duyệt kiểm tra cho cháu, nói thân thể cháu không có vấn đề gì. Nhưng khi mở mí mắt cháu ra liền nhìn thấy chung quanh con ngươi đen của cháu có một vòng màu xanh biếc, không biết là thứ gì. Hiện tại lại không thấy nữa."
Cố Ninh theo lý thường liên tưởng đến hạt châu màu xanh lục chính mình đã nuốt xuống, trong lòng căng thẳng, nói: "Có gương không?"
Trương Dương lấy chiếc gương treo trên tường xuống, đưa cho Cố Ninh.
Cố Ninh cầm gương, đầu tiên là hạ mí mắt xuống dưới một chút, không có nhìn thấy tơ máu màu đỏ, chứng minh cô không có dấu hiệu tang thi hóa, lo lắng trong lòng buông xuống một nửa, sau đó mới bắt đầu quan sát con ngươi của chính mình.
Nếu không phải cô lưu ý xem, rất khó nhìn thấy một vòng màu xanh lục cực kỳ nhạt nhẽo trên con ngươi. Kỳ quái chính là, Cố Ninh cũng không có bởi vậy mà cảm thấy quá nhiều thấp thỏm lo âu, trong lòng cô rất rõ ràng, đôi mắt màu xanh lục này và hạt châu kia khẳng định có liên hệ, hơn nữa thậm chí là quan hệ trực tiếp. Nhưng từ lúc cô bị tang thi cắn cho đến hiện tại, thời gian mới trôi qua không đến một tuần, trong vòng một tuần này thân thể cô đã phát sinh dị biến cũng đủ nhiều.
Cố Ninh hiện tại thấy nhiều thành quen.
Dù sao cũng không thay đổi được, cũng không biết rốt cuộc vì sao thân thể phát sinh thay đổi, cũng không có cân nhắc ra được biện pháp giải quyết, dứt khoát liền ném ở một bên không để ý tới, suy xét sự tình trước mắt đối với cô mà nói càng thêm gấp gáp hơn.
Cô bình tĩnh đưa lại gương cho Trương Dương, sau đó hỏi: "Ba tôi thế nào rồi?"
Trình Minh nói: "Giải phẫu rất thành công, chú Cố lúc này lại ngủ rồi."
"May mắn ngủ rồi, chúng ta cũng không kinh động hắn, bằng không biết cháu đột nhiên ngất xỉu, sẽ lo lắng hãi hùng một hồi." Đạo trưởng Giả nói, đột nhiên chuyển đề tài: "Nhưng còn có một vấn đề, Cố Ninh, chúng ta mỗi ngày ăn bánh quy, giăm bông không thành vấn đề, nhưng hai người bệnh không thể đi theo chúng ta ăn cái này đi?"
Hắn đưa ra một vấn đề thực tế.
Từ trước mắt tới nói, bọn họ ăn vật tư dựa vào hai túi đồ ăn lớn Cố Ninh mua ở siêu thị bên kia còn có thể căng một đoạn thời gian, Cố Ninh không sai biệt lắm mỗi ngày đều ăn cơm ở thế giới bên kia, cũng tiết kiệm được không ít vật tư. Nhưng đạo trưởng Giả nói không sai, bọn họ có thể tùy tiện đối phó, nhưng ba Cố mẹ Cố hiện tại thân thể đều không tốt, hơn nữa ba tháng vừa qua lo lắng hãi hùng, trường kỳ ngủ không đủ giấc, cộng thêm dinh dưỡng kém, Cố Ninh trước kia mỗi ngày đều ở bên bọn họ nên không có cảm giác đặc biệt lớn, nhưng so sánh với chính bọn họ ở thế giới hoà bình bên kia, trong lòng Cố Ninh cũng cảm thấy khó chịu.
Thật sự không thể lại để ba mẹ đi theo bọn họ mỗi ngày ăn bánh mì giăm bông.
Cố Ninh đột nhiên hỏi: "Trương Dương, Anh Ba mỗi ngày ăn cái gì?"
Trương Dương nói: "Anh Ba giống chúng tôi, chúng tôi ăn cái gì anh ấy liền ăn cái đó. Còn thường xuyên chiếu cố trẻ con không có đồ ăn ở nơi tụ tập." Tròng mắt hắn vừa chuyển, hiểu ra vì sao đột nhiên Cố Ninh lại hỏi cái này, sau đó nói: "Thức ăn của chúng ta kém. Nhưng thức ăn của Bạch Lang và ông chủ Vương đều khá tốt, ông chủ Vương ở trong nhà của chính mình, bên trong nuôi mấy chục con gà! Sau núi còn trồng rất nhiều rau xanh. Phái mười mấy người trông coi ngày đêm. Chỉ sợ có người đi đoạt lấy." Hắn nói còn cố ý nhìn cửa, không ai đi qua hắn mới đè thấp âm thanh gian xảo nói: "Anh Ba nói, tìm một cơ hội tốt đi bắt mấy con gà về nấu cho chúng ta một bữa ngon."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất