Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 92. Dị biến

Chương 92. Dị biến


Cố Ninh vừa nghe đến ông chủ Vương, đáy mắt liền trầm một tia sương lạnh.
Cô giết cháu trai hắn, đám lưu manh hắn phái đi cũng bị Cố Ninh giết mấy người.
Việc này tương đương với Cố Ninh ở trước toàn bộ người nơi tụ tập hung hăng tát ông chủ Vương, hơn nữa còn là tát má trái, tát má phải, tát bốp bốp rung động!
Đây là không chết không giải được thù.
Trừ phi giữa hai bên có một người chết, hoặc là một phương chạy trốn.
Nhưng Cố Ninh không trốn thoát, hiện tại trạng thái của ba Cố mẹ Cố thật sự là không thích hợp lên đường, hơn nữa ở chỗ này có Anh Ba quan tâm, còn có tường vây ngăn cản tang thi, nếu có thể, trừ phi nơi này cũng bị luân hãm, bằng không cô không chuẩn bị đi.
Như vậy cô không thể đi, Vương Kế Trung càng không thể đi.
Mà cô không muốn chết, như vậy Vương Kế Trung nhất định phải chết.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Cố Ninh hiện lên một tia sát khí.
Cố Ninh không có che giấu sát ý của chính mình, mấy người đứng quanh cô mạc danh đều cảm giác độ ấm trong ký túc xá giảm xuống, có loại cảm giác khắp cả người phát lạnh.
Sát ý trong mắt Cố Ninh chỉ dừng lại trong thời gian thập phần ngắn ngủi liền khôi phục bình thường.
Cô đột nhiên nhớ tới cái gì, nâng đồng hồ lên nhìn thoáng qua, nhìn thấy thời gian bên trên biểu hiện hơn 4 giờ, tức khắc cả kinh, sau đó liền đột nhiên từ trên giường xuống dưới, một bên chạy ra ngoài một bên nói: "Tôi đi WC."
Cô vội vã chạy ra bên ngoài, làm người trong phòng ký túc xá đều ngẩn ra một chút.
"Chị ấy vừa rồi không phải là thật sự ngủ chứ? Trạng thái không giống như là người vừa mới té xỉu tỉnh lại." Tạ Vũ Hồng ở trong góc nhẹ giọng nói.
Mọi người đều yên lặng chấp nhận.
Cố Ninh gấp như vậy, là bởi vì cô đã ngất xỉu ba giờ, bên kia đã hơn 7 rưỡi!
Nhà bọn họ mỗi ngày đều đúng 6 giờ ăn cơm.
Nếu mẹ Cố kêu cô đi ăn cơm, vẫn luôn gõ cửa không mở, nhất thời kích động mở ra, sẽ phát hiện Cố Ninh biến mất, Cố Ninh cũng không dám tưởng tượng đến hình ảnh kia.
Chạy đến WC nữ ở một tầng, kết quả WC không có cửa, chỉ có vách ngăn bằng xi măng.
Cô chỉ có thể trực tiếp chạy ra ký túc xá, lúc này sắc trời đã về chiều, Cố Ninh nghĩ đến rừng cây nhỏ sau sân thể dục, cũng không để ý quá nhiều, vội vàng chạy về phương hướng bên kia.
Cố Ninh biết chính mình hiện tại ở nơi tụ tập "rất có danh khí", vì không dẫn người chú ý, cô kéo mũ lên che đậy mái tóc vàng nổi bật của chính mình, cũng không có mang theo dao dài, chỉ có cắm hai con dao ngắn ở bên hông.
Nếu anh Ba đã nói ra, vậy ít nhất bên ngoài, Vương Kế Trung tuyệt đối không dám động vào cô.
Dọc theo sườn dốc đi lên trên.
Lại nghênh diện gặp một người từ phía trên sau sân thể dục đi xuống.
Người nọ đi ngang qua cô, dư quang liếc đến vài sợi tóc vàng bị lộ ra dưới vành nón, sau đó đột nhiên dừng bước chân, cất giọng mơ hồ mang theo chút khinh miệt hỏi: "Cô là Cố Ninh?"
Bước chân Cố Ninh hơi hơi khựng lại, bình tĩnh quay đầu nhìn, sau đó trong ánh mắt hiện ra một tia kinh ngạc, thật sự là không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được người này, cô không khỏi buột miệng thốt ra: "Ân Tang?"
Chủ nhân của âm thanh khinh miệt kia đúng là Ân Tang mà Cố Ninh nhìn thấy ở trên TV. Thật sự là ấn tượng khắc sâu, cho nên Cố Ninh sau đó mới có thể buột miệng thốt ra tên cô.
Ân Tang mặc một bộ võ phục màu trắng, mái tóc dài màu đen buộc đuôi ngựa, người ở bên ngoài so với trên TV còn diễm lệ hơn vài phần.
Cố Ninh nhìn cô, lại không nhịn được nhớ tới một người khác, Trang Thần cũng diễm lệ như thế này, nhưng dung mạo của Trang Thần so với vị Ân Tang trước mắt này, còn diễm lệ hơn vài phần.
Ân Tang nghe Cố Ninh kêu tên cô, hơi hơi nhướn mi, có chút giật mình: "Cô nhận ra tôi?"
"Tôi đã xem qua video cô tham gia thi đấu võ thuật cả nước." Cố Ninh tự đáy lòng nói: "Cô rất lợi hại."
Ân Tang hừ một tiếng, tuy rằng bởi vì nguyên nhân nào đó cô có chút khó chịu với Cố Ninh, nhưng đối với khen ngợi tự đáy lòng của người khác, cô không tiện làm khó dễ.
Cố Ninh bỗng nhiên thành khẩn hỏi: "Tôi có thể hỏi cô một vấn đề được không?"
Ân Tang nhướng mày hỏi: "Cái gì?"
Cố Ninh hỏi: "Cô học kỹ xảo đấu ở đâu vậy?"
"......" Thật sự là biểu tình trên mặt Cố Ninh quá mức thành khẩn, Ân Tang liền không thể bày ra nổi biểu tình châm chọc, cô chỉ có thể mặt vô biểu tình nhìn Cố Ninh nói: "Tôi từ nhỏ đã tập võ, cho tới bây giờ đã mười mấy năm, người đã dạy tôi, tất cả đều trở thành thủ hạ bại tướng của tôi, nếu cô nghĩ giết vài người là có thể đủ so cùng tôi, ý nghĩ cũng không tránh khỏi quá mức kỳ lạ."
Cô dứt lời lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, trực tiếp đi xuống sườn dốc về phương hướng tòa nhà giáo viên.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất