Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 94. Dị biến

Chương 94. Dị biến


Âm thanh mở khóa vang lên cũng kinh động mẹ Cố đang xem TV.
"Ba con đâu?" Cố Ninh hỏi, lúc này ba Cố hẳn là sét đánh cũng không động canh giữ ở trước TV xem Bản Tin Thời Sự mới đúng.
"Ba con gọi điện thoại đến trường học trả ngày phép. Ngày mai chuẩn bị trở lại trường dạy học. Đang ở trong phòng soạn bài." Mẹ Cố nói xong, đứng dậy đi đến phòng bếp, bưng đồ ăn vẫn luôn giữ nóng ra tới: "Ôn tập nghiêm túc như vậy, mẹ có gọi con một lần mà con không đáp lại." Mẹ Cố nói.
Trong lòng Cố Ninh âm thầm cảm thấy may mắn, may mẹ Cố chỉ gọi một lần liền từ bỏ.
Lúc ăn cơm cô đều là mơ màng hồ đồ, cả đầu chỉ nghĩ đến biến hóa của không gian.
Cơm nước xong lại về tới phòng ngủ, khóa trái cửa.
Trong lòng Cố Ninh có chút khẩn trương, hít sâu một hơi, tâm niệm vừa chuyển, liền lại lần nữa về tới không gian kia.
Nhưng địa phương cô đến vẫn là nơi có biển có núi kia, cũng không có trở lại không gian tường màu trắng ngày trước.
Cố Ninh lúc này trong lòng đã loáng thoáng cảm giác được biến hóa của không gian khả năng có quan hệ với việc cô cắn nuốt hạt châu màu xanh lục.
Mà cô hiện tại căn bản vô pháp phán định biến hóa này rốt cuộc là tốt hay xấu, cho nên chỉ có thể bỏ mặc.
Chỉnh kim đồng hồ đến một bên khác, Cố Ninh mở cửa. Trong không khí mang theo mùi hôi thối độc hữu của mạt thế, Cố Ninh nhìn rừng cây nhỏ u ám, rốt cuộc cũng yên lòng.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên một bên khác vang lên âm thanh sột sột soạt soạt, còn mơ hồ có tiếng nói chuyện, ngay sau đó là tiếng bước chân rất nhỏ đi xuyên qua cỏ, hướng về phía cô.
Trong rừng cây tối đen cũng không thể ảnh hưởng thị giác của Cố Ninh, cho nên cô nhìn thấy rất rõ ràng một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, quần áo tả tơi, lôi kéo một cô bé đại khái tầm bảy tám tuổi đi tới bên này, thiếu niên vừa đi vừa lấy bánh quy giấu trong quần áo chính mình ra, thực hiển nhiên, hắn không có nhìn thấy nơi này đang có một người. Mà cô gái nhỏ kia lại thấy được, tươi cười trên mặt cô tạm dừng một chút.
Cố Ninh cảm giác được rõ ràng cô gái nhỏ kia thấy được cô, không chỉ là mơ mơ hồ hồ cảm giác được nơi này có người, mà là rành mạch dùng cặp mắt kia thấy được cô.
Bước chân cô bé kia ngừng lại, một đôi mắt to mênh mông thập phần cảnh giác nhìn cô, kéo lại thiếu niên không hề phát giác ra kia, thấp giọng nói: "Anh, có người."
Thiếu niên nghe vậy, chỉ sửng sốt trong nháy mắt, giây tiếp theo, hắn liền rút ra con dao nhỏ cắm ở bên hông, đồng thời kéo cô bé đến phía sau mình, cảnh giác nhắm ngay về phía thân ảnh mơ mơ hồ hồ của Cố Ninh ở bên này.
Ngay cả Cố Ninh cũng không nhịn được vì năng lực phản ứng trong nháy mắt của thiếu niên này mà kinh ngạc cảm thán.
Hai bên không tiếng động giằng co, lấy việc Cố Ninh xoay người rời đi mà kết thúc.
Thiếu niên xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Hắn đi rồi sao?"
Cô bé nhìn bóng dáng Cố Ninh đi ra rừng cây nhỏ, nhẹ giọng nói: "Cô ấy đi rồi."
Thiếu niên trong lòng vẫn còn sợ hãi, sờ sờ túi bánh quy nhỏ giấu trong quần áo, sau đó nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Cô bé chuẩn xác nắm lấy tay thiếu niên duỗi lại đây trong bóng đêm, nói: "Vâng."
Lúc này, mới là hơn 5 giờ chiều, mặt trời đã hoàn toàn chìm xuống phía tây, ánh trăng đã lặng yên treo ở phía chân trời, tản mát ra ánh sáng tờ mờ.
Hai thân ảnh gầy yếu, một cao một thấp, chậm rãi đi trong bóng đêm.
Trong đôi mắt của cô bé vẫn là một mảnh như ban ngày.
Nếu cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy một vòng màu trắng mờ bên ngoài con ngươi của cô bé.
Cố Ninh đi WC liền đi hơn một giờ, cũng làm cho mọi người gấp đến độ không được, đi ra bên ngoài tìm vài vòng.
Cố Ninh chỉ có thể giải thích là chính mình gặp được một người quen.
Ba Cố mẹ Cố đều đã tỉnh lại, người một nhà lại đoàn tụ ở bên nhau, tuy rằng thân thể ba Cố mẹ Cố đều có thương tích, nhưng người một nhà đoàn tụ, trong lòng đều thập phần vui mừng.
Đồng thời, Cố Ninh cũng trịnh trọng nói cảm ơn với Lý Hồng Quyên.
"Cháu cũng đừng cảm ơn cô." Lý Hồng Quyên ngược lại có chút ngượng ngùng, nói: "Con người của cô, đời này cái gì cũng không sợ, sợ nhất chính là thiếu ân tình của người. Mệnh của cô là do cháu cứu hai lần, nếu không có cháu, cô khả năng hơn ba tháng trước đã chết, sống một ngày đó chính là kiếm lời một ngày."
Cố Ninh có chút im lặng, sắc mặt của Lý Hồng Quyên hình thành đối lập với các vị “trưởng bối” trên xe buýt ngày thường luôn tươi cười chào đón cô. Ở trước khi mạt thế tiến đến, cô vẫn luôn trong tiềm thức có hơi chút không thích Lý Hồng Quyên, nhưng lại không nghĩ rằng, sau mạt thế, bên trong những người cô cứu, chỉ có cô - một người luôn luôn không được những người khác thích - ngược lại tồn một trái tim biết cảm ơn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất