Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 93. Dị biến

Chương 93. Dị biến


Cố Ninh nhìn bóng dáng Ân Tang, trong lòng thực sự có chút không thể hiểu được.
Nhưng nếu không có nghe được tin tức hữu dụng gì, xem ra con đường duy nhất vẫn là nghĩ cách vào bộ đội, nghĩ đến đây, Cố Ninh liền tiếp tục chạy lên trên.
Trước kia lúc này, sau sân thể dục đều là vùng giao tranh của bọn học sinh, hiện tại lại im ắng, một tảng lớn đất trống không có người, chỉ có một mình Cố Ninh lẻ loi đứng ở nơi đó.
Cố Ninh đứng ở trên sân thể dục, nhìn chân trời phía tây.
Không biết có phải do mạt thế hay không, mặt trời một ngày so với một ngày lặn sớm hơn, mới hơn bốn giờ, mặt trời đã có dấu hiệu sắp tắt.
Trong lòng Cố Ninh mơ hồ có chút dự cảm không tốt.
Tổng cảm thấy có một ngày mặt trời sau khi đi về phía tây sẽ không dâng lên nữa.
Cố Ninh đứng ở trong không gian, cả người dại ra, trong ánh mắt tràn đầy không thể tưởng tượng và khiếp sợ.
Trước mắt là một mảnh hải dương màu xanh lục bao la hùng vĩ vô cùng! Theo lý mà nói, một tảng lớn nước màu xanh lục, hẳn nên được gọi là hồ. Nhưng nước màu xanh lục ở trước mắt Cố Ninh vô biên vô hạn, cô đứng ở bên này, lại như thế nào cũng không nhìn thấy được bên kia. Đây là một mảnh hải dương, một mảnh hải dương màu xanh lục.
Phảng phất là bởi vì cô tiến đến, mảnh hải dương màu xanh lục nổi lên một tầng cuộn sóng mãnh liệt, sóng biển phát ra từng đợt tiếng rít, như đang cười vui.
Ở nơi xa, là một mảnh rừng cây mênh mang xanh thẳm diện tích cực lớn, có dãy núi xanh ngắt trùng trùng điệp điệp, đỉnh núi cắm thẳng vào tầng mây ẩn nấp không thấy đâu, từ tầng mây có thác nước phi thẳng xuống, hư hư thực thực. Tuy cách cực xa, nhưng Cố Ninh vẫn có thể nghe được bên kia mơ hồ truyền đến tiếng nước.
Mà dưới chân cô lại là bùn đất, là mặt cỏ xanh non, cô đứng ở bên cạnh hải dương xanh lục, bị gió biển nghênh diện đánh tới, mang theo hơi thở vô cùng tươi mát và thoải mái.
Đây đại khái là cảnh tượng mỹ lệ nhất, bao la hùng vĩ nhất mà Cố Ninh đã từng nhìn thấy, nhưng Cố Ninh căn bản không rảnh đi thưởng thức, cô giờ này khắc này chỉ cảm thấy có một cổ bùn đất lạnh lẽo từ dưới chân chui vào bàn chân chính mình, sau đó vẫn luôn đi lên trên, thẳng thăng nhập vào đỉnh đầu.
Nếu không thấy không gian kia, cô trở lại thế giới hiện thực như thế nào?
Cố Ninh chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh.
Cánh cửa kia không biết đang ở đâu.
Mảnh hải dương này, còn có dãy núi nơi xa, mây nổi lơ lửng trên đỉnh đầu, đều không giống bình thường, tràn ngập sắc thái kỳ ảo. Không phải là bị cánh cửa kia đưa đến một thế giới khác chứ?!
Cố Ninh nhấp chặt miệng, cưỡng bách chính mình rút ra khỏi cảm giác sợ hãi thật sâu, bình tĩnh lại.
Cô bắt đầu phân tích tình trạng hiện tại của chính mình, nếu chính mình là thông qua cánh cửa kia lại đây, như vậy nơi đây khẳng định cũng tồn tại một cánh cửa, một cánh cửa màu đen cũng khá nổi bật, Cố Ninh bắt đầu tìm cánh cửa kia. Tìm suốt hơn một giờ, Cố Ninh cũng không có tìm được cánh cửa màu đen.
Tay chân Cố Ninh lạnh băng, thậm chí khóc không ra nước mắt.
Cô nhấp môi gắt gao, biểu tình trên mặt tuy rằng kiệt lực bảo trì trấn định, nhưng vẫn lộ ra một cỗ nôn nóng...... Đột nhiên, trong đầu cô chợt lóe linh quang, nghĩ tới cái gì.
Nếu cô hiện tại là ở một thế giới khác, vậy nói không chừng động ý niệm, là có thể trở lại không gian kia?
Cố Ninh hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt, trong đầu hiện ra cảnh tượng không gian và cánh cửa màu đen kia, sau đó, cô mở mắt ra, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Mặt cỏ vừa rồi còn trống không lúc này lại có một cánh cửa đứng sừng sững.
Nhưng cánh cửa này lại không phải là cánh cửa màu đen kia.
Mà là một cánh cửa màu xanh lục.
Chiếc đồng hồ Thái Cực quen thuộc vẫn còn khảm ở bên trên, kim đồng hồ vàng dừng lại ở vị trí ban đầu.
Cố Ninh ngạc nhiên nhìn cánh cửa đã thay đổi này, thật sự là có chút không xác định đây có phải cánh cửa trước kia hay không. Nếu không phải, vậy phía sau cánh cửa sẽ là thế giới gì?
Vô luận thế nào, đều cần xác nhận trước......
"Ực——" Cố Ninh gian nan nuốt nước miếng một chút, vươn tay, đẩy kim đồng hồ sang một bên, sau đó cầm chốt cửa.
Kim quang xẹt qua.
Cố Ninh chậm rãi mở mắt ra, nhìn hoàn cảnh quen thuộc chung quanh, thần kinh căng chặt lập tức thả lỏng lại, sau đó cả người đều xụi lơ ở trên giường.
Nhưng cùng thời điểm cô xuất hiện ở thế giới này, kim đồng hồ trong không gian kia bay nhanh chuyển động một vòng, sau đó ngừng ở vị trí Cố Ninh đã chỉnh, giống như chưa có động qua.
Cố Ninh vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã hơn 8 giờ tối. cô nhẹ nhàng nắm lấy then cửa phòng ngủ, thời điểm xoay chuyển tiếng khóa vang lên cạch một cái, nghe thấy âm thanh này, Cố Ninh mới xem như yên lòng, chứng minh ba Cố mẹ Cố không có phát hiện ra cô đã biến mất.
Mở cửa đi ra ngoài.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất