Chương 46: SỰ KIỆN TẬP BÀI TẬP
Phương Ninh chào tạm biệt Lão Hứa rồi đạp xe quay về khu giảng đường, vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng, tự hỏi rốt cuộc là ai đã đâm thủng lốp xe đạp của mình.
Là đám người hại mình trước đây à? Không có lý do gì. Họ đã dùng đủ chiêu trò ác độc rồi, chỉ đâm thủng lốp xe đạp thì làm sao họ hả dạ được? Chẳng lẽ là Chu Tường? Hắn ta đúng là cái kiểu người tiểu nhân như vậy.
Quả thật Phương Ninh không hề đoán sai, việc lốp xe cậu bị đâm thủng có liên quan đến Chu Tường, nhưng không phải do chính tay hắn làm mà là do đàn em thực hiện. Phải nói, chiêu trò này của Chu Tường tuy rất tiểu nhân, nhưng dùng cách tiểu nhân đối phó với tiểu nhân có thể không ăn thua, còn dùng cách tiểu nhân để đối phó với quân tử thì lại bách chiến bách thắng. Ít nhất, nó đã làm lãng phí thời gian của Phương Ninh, mà thời gian lúc này đối với cậu vô cùng quý giá.
Lúc này, trên tầng cao nhất của khu giảng đường Học viện Nông nghiệp, Chu Tường và hai tên tâm phúc đang cười trộm, nhìn Phương Ninh với vẻ hả hê. Chu Tường lấy một điếu thuốc từ túi ra ngậm vào miệng, vừa định móc bật lửa thì tên tâm phúc Tôn Vĩ đã nhanh tay rút bật lửa, chuẩn bị châm thuốc cho hắn. Hắn gật đầu, để Tôn Vĩ châm thuốc cho mình, rồi nói: “Sau này lúc chỉ có anh em mình thì mày không cần châm thuốc cho tao. Anh em cả mà, nhưng khi có người ngoài thì mày phải châm thuốc cho tao, để trông tao ngầu vãi ra, biết chưa.”
Tôn Vĩ châm thuốc cho Chu Tường, gật đầu nói: “Vâng, em biết rồi, anh Tường.” Nhưng ngoài miệng nói vậy, trong lòng hắn lại nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ: Ai mà chẳng biết mày là thằng ngốc, mày còn cứ thích ra vẻ pro trước mặt mọi người. Bị người ta cướp mất bạn gái rồi, chỉ biết dùng mấy trò tiểu nhân này để đối phó tình địch. Nếu tao là Tiêu Mộng Kỳ, tao cũng chẳng thèm nhìn mày. Nếu không phải vì mày có tiền, bố mày cũng chẳng thèm quan tâm!
“Hai đứa có nghĩ ra cách nào mới để chơi Phương Ninh không? Đâm lốp xe một lần là đủ rồi, đâm nữa hắn sẽ nghi ngờ.” Chu Tường nhìn hai tên tâm phúc nói.
“Nghĩ ra rồi, nghĩ ra rồi ạ.” Tên tâm phúc còn lại tên là Ân Hải Dương dường như đang nóng lòng thể hiện bản thân trước mặt đại ca, vừa nghe Chu Tường hỏi liền nói ngay: “Phương Ninh bây giờ không phải đang muốn học hành chăm chỉ sao? Nếu hắn muốn học hành, vậy thì chúng ta sẽ làm cho việc học của hắn đổ sông đổ bể!”
Chu Tường ngẩn ra, nói: “Làm sao mà làm cho người ta học hành đổ sông đổ bể được, chẳng lẽ mày có thể ngăn cản người ta học à?”
“Anh Tường nghĩ xem, điểm học tập cuối cùng của chúng ta gồm hai phần, một phần là điểm thi, một phần là điểm chuyên cần bao gồm điểm bài tập. Chúng ta có thể động tay động chân vào tập bài tập của Phương Ninh.” Ân Hải Dương, người nghĩ ra chiêu trò mới, cười gian nói.
Chu Tường động lòng, khóe miệng lại nở nụ cười. Hắn vỗ vai Ân Hải Dương, nói: “Ừm, được, chiêu này hay đấy, hôm nay chúng ta thực hiện luôn.”
Tôn Vĩ nghe Chu Tường nói vậy, không nhịn được nói: “Anh Tường, bài tập tuần này mai mới nộp, phải đợi đến mai thôi.”
“Mẹ kiếp, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, vậy thì đợi đến mai. Chuyện này giao cho hai đứa mày làm, làm cho tốt vào, đừng để xảy ra sai sót gì, nếu không tao cũng không biết ăn nói sao với anh Cường đâu.” Kể từ khi quen Lý Cường, Chu Tường cảm thấy bản thân mình dường như càng ngầu hơn.
Kiểu người như Chu Tường bình thường đương nhiên không học, nhưng bài tập thì họ vẫn phải chép, dù sao điểm bài tập chiếm một phần lớn trong điểm cuối kỳ. Nếu không nộp bài tập, lại không chép được bài thi, loại người này cơ bản là auto tạch chắc rồi.
Hôm đó là thứ Tư, đến giờ nộp bài tập Toán Cao cấp. Lớp trưởng môn Toán Cao cấp Dương Tuyết đang đứng trên bục giảng thu bài tập.
“Bài tập Toán Cao cấp, mọi người nhanh chóng nộp đi, cho mọi người thêm hai mươi phút nữa, quá giờ sẽ không nhận.” Mỗi lần thu bài tập, luôn có người chưa viết gì cả. Dù rất bực mình, nhưng lớp trưởng vẫn cho mọi người hai mươi phút để những bạn chưa viết chép bài.
Tôn Vĩ chạy lên, nói với Dương Tuyết: “Cho tao mượn một cuốn bài tập để chép.”
Dương Tuyết liếc nhìn Tôn Vĩ với vẻ khinh bỉ, đưa cho hắn một cuốn bài tập, nói: “Mày nhanh lên mà viết, tao không có nhiều thời gian để đợi mày đâu.” Vừa nói, cô vừa dùng bút viết lên một tờ giấy: Tôn Vĩ mượn bài tập của Vương Tiểu Bảo.
“Ôi trời, mượn một cuốn bài tập thôi mà cũng phải ghi lại, có phải mượn tiền đâu.” Tôn Vĩ thấy Dương Tuyết ghi tên mình lại thì bất mãn nói.
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh chép đi, không ghi tên mày lại nhỡ bài tập của người ta mất thì sao.” Dương Tuyết bực mình nói với Tôn Vĩ.
“Cho tao thêm hai cuốn nữa, còn một người nhờ tao lấy bài tập hộ nữa!” Vừa nói, Tôn Vĩ vừa bắt đầu lật đống bài tập trước mặt Dương Tuyết, muốn tìm tập bài tập của Phương Ninh.
Dương Tuyết thấy Tôn Vĩ lục lọi thì tức giận nói: “Mày lục cái gì, chẳng phải cuốn nào cũng như nhau sao?”
Đúng lúc này, Tôn Vĩ nhìn thấy tập bài tập của Phương Ninh, liền trực tiếp rút nó ra khỏi đống, rồi cầm bài tập chạy về chỗ ngồi, vừa đi vừa nói: “Tổng cộng lấy hai cuốn nhé, lát nữa trả lại.”
Dương Tuyết tuy muốn ghi lại cuốn bài tập mà Tôn Vĩ đã lấy, nhưng thấy hắn đã đi xa, cô đành viết số 2 sau tên Tôn Vĩ, ý là hắn đã lấy hai cuốn bài tập.
Chu Tường thấy Tôn Vĩ cầm bài tập quay lại, hỏi: “Xong việc chưa?”
“Ừm.” Tôn Vĩ đáp một tiếng, rồi đặt tập bài tập của Phương Ninh trước mặt Chu Tường.
Chu Tường nhìn tên Phương Ninh trên tập bài tập, mắt sáng lên, nói: “Làm tốt lắm, nhưng con nhỏ Dương Tuyết kia có ghi tên mày lại không?”
Tôn Vĩ vỗ ngực nói: “Anh Tường cứ yên tâm, dù anh không dặn em cũng sẽ chú ý. Cô ta chỉ ghi em lấy bài tập của Vương Tiểu Bảo thôi, không biết em lấy của Phương Ninh đâu.”
Hài lòng gật đầu, Chu Tường nói: “Làm ngon đấy. Mày nhanh chóng chép bài tập đi, chép xong cho tao trước, tao không thể trượt môn được, nếu trượt thì bố tao sẽ không cho tiền tiêu vặt nữa.”
Tôn Vĩ nghe Chu Tường nói lại không nhịn được chửi thầm trong lòng: Bà nội mày, mày không thể trượt thì tao có thể trượt chắc? Nhưng hắn vẫn cầm lấy tập bài tập của Chu Tường, bắt đầu chép bài hộ, dù sao tiền tiêu vặt của Chu Tường cũng là nguồn hỗ trợ cho việc ăn chơi của hắn.
Chu Tường cầm tập bài tập của Phương Ninh, xem từ đầu đến cuối, nói: “Vãi, viết chăm chỉ thế cơ à. Nhưng Phương Ninh à, lần này bài tập của mày coi như xong rồi.” Vừa nói, hắn trực tiếp xé đi phần bài tập mới nhất, sau đó xử lý sạch sẽ phần bị xé, không để lại dấu vết. Nói cách khác, lần này Phương Ninh coi như nộp bài tập trắng.
Chờ đến khi Tôn Vĩ chép xong bài tập của mình và Chu Tường, hắn liền nộp cả bốn cuốn bài tập cho Dương Tuyết.
“Chép bài tập còn tốn thời gian hơn người ta làm bài tập nữa.” Dương Tuyết bực mình nói với Tôn Vĩ.
Lúc này có khá nhiều bạn đang nộp bài tập, nghe Dương Tuyết nói vậy đều không nhịn được cười. Tôn Vĩ cảm thấy mất mặt, nhưng lại như ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể nói ra, dù sao chép bài tập hộ Chu Tường là chuyện còn đáng xấu hổ hơn. Cuối cùng, hắn nghiến răng nói: “Bài tập tao lấy ở đây cũng nộp lại rồi đấy nhé.”
“Rồi, đi đi...” Dương Tuyết xua tay với Tôn Vĩ.
Tôn Vĩ thấy Dương Tuyết dùng giọng điệu thờ ơ với mình thì trong lòng có chút bực bội, nhưng hắn đã quen chịu đựng sự bực tức bên cạnh Chu Tường rồi, nên cuối cùng vẫn nhịn xuống, mặt nặng mày nhẹ quay về chỗ Chu Tường.
Sau khi kết thúc tiết học đầu tiên buổi sáng, Dương Tuyết đến bên Phương Ninh, nói: “Phương Ninh, thầy giáo Toán Cao cấp bảo cậu đến văn phòng thầy một chuyến.”
Phương Ninh ngẩn ra, nói: “Thầy giáo Toán Cao cấp tìm tôi à, có chuyện gì thế?”
“Tớ không biết, thầy không nói, nhưng hình như thầy đang rất tức giận.” Lúc này, Dương Tuyết nói chuyện với Phương Ninh hoàn toàn không có giọng điệu gay gắt như khi nói chuyện với Tôn Vĩ.
Phương Ninh đầy nghi hoặc đi về phía văn phòng thầy giáo Toán Cao cấp, thầm nghĩ chẳng lẽ thầy giáo cũng có việc muốn nhờ mình làm sao?
Phương Ninh đến văn phòng thầy giáo Toán Cao cấp, nhưng lại nghe thấy tiếng thầy đang nổi trận lôi đình bên trong: “Tôi dạy gần hai mươi năm rồi, chưa từng thấy học sinh nào như thế này! Cậu nói xem, đây không phải là đang đùa giỡn tôi sao?”
Gõ cửa, Phương Ninh bước vào văn phòng, thấy thầy giáo Toán Cao cấp đang cầm một cuốn bài tập nói chuyện với một giáo viên khác.
“Thưa thầy, thầy tìm em ạ?” Phương Ninh lễ phép hỏi.
Thầy giáo Toán Cao cấp ném cuốn bài tập xuống bàn, có vẻ tức giận nói: “Phương Ninh, lại đây!”
Vừa nói, thầy vừa ngồi xuống ghế. Thấy Phương Ninh bước đến, thầy hỏi: “Phương Ninh, cậu là lớp trưởng lớp các cậu đúng không?”
Phương Ninh gật đầu, nhưng lại nghe thầy giáo Toán Cao cấp nói: “Cậu là một lớp trưởng mà lại làm ra chuyện như thế này, cậu thật sự khiến tôi thất vọng!”
Lúc này Phương Ninh hoàn toàn bối rối, cảm giác bị oan ức dâng lên trong lòng, cậu không kìm được mà lớn tiếng hơn vài phần: “Thưa thầy, thầy nói rõ ràng đi, em Phương Ninh đã làm sao?”
Thầy giáo Toán Cao cấp quăng cuốn bài tập về phía Phương Ninh, nói: “Làm sao à, cậu tự xem đi!”
Phương Ninh cầm cuốn bài tập lên, nhìn tên thấy đúng là của mình. Cậu thầm nghĩ bài tập của mình hình như không có vấn đề gì, nhưng khi lật đến phần bài tập gần đây nhất, mặt cậu lập tức cứng đờ!
Phương Ninh dường như không thể tin vào mắt mình, bởi vì phần bài tập cuối cùng của cậu lại trống trơn! Sự nghi hoặc lại một lần nữa hiện rõ trên khuôn mặt Phương Ninh, cậu nhìn thầy giáo Toán Cao cấp nói: “Thưa thầy, chuyện này là sao ạ?”
“Chuyện gì? Chuyện gì tôi còn muốn hỏi cậu đấy! Cậu đường đường là một lớp trưởng, có thể làm bài tập kiểu này sao?” Thầy giáo Toán Cao cấp nhìn Phương Ninh, giọng điệu vẫn không thể che giấu được sự tức giận.
“Thưa thầy, em thật sự đã viết bài tập rồi, tại sao lại như thế này em thật sự không biết.” Lúc này Phương Ninh cũng có chút sốt ruột.
“Tôi không cần biết cậu viết hay chưa viết, tôi chỉ nhìn kết quả. Cậu về viết xong rồi nộp lại cho tôi!” Nói xong thầy giáo Toán Cao cấp không nhìn Phương Ninh nữa, phất tay nói: “Thôi, cậu về đi!”