Cao Thủ Tu Chân

Chương 2167

Chương 2167

“Băng Băng, cậu hay lắm bắt bọn tôi đi tìm, gọi điện cũng không nghe, nhắn tin cũng không trả lời!”

“Mau đi cùng bọn tôi đi, cậu không tin được đâu, cậu chủ Mộ Dung đích thân đến mời chúng ta đi ăn đấy!”

Đây là mấy người bạn học vừa cùng Đàm Băng Băng đi du lịch đến tháp Minh Châu Phương Đông, bọn họ vừa nói chuyện vừa đưa tay kéo lấy Đàm Băng Băng.

Đàm Băng Băng có hơi né tránh, cười mỉm nói: “Hai người đi đi, ở đây đều là bạn của tôi, tôi sẽ ăn cùng bọn họ!”

Hai người nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, không thèm để ý đến Diệp Thiên và những người khác, trực tiếp nói: “Băng Băng, bạn bè sau này có thể gặp lại, nhưng cơ hội đi ăn tối với cậu chủ Mộ Dung là cơ hội nghìn năm có một đấy!”

“Cậu có biết cậu chủ Mộ Dung có ảnh hưởng thế nào ở Trung Hải không?”

“Anh ấy là người đàn ông duy nhất đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung, không biết có bao nhiêu người cầu con không được, vậy nên cậu đừng có vị một vài người không quan trọng mà bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ với cậu chủ Mộ Dung đấy!”

Nói xong, hai người phụ nữ liền liếc mắt nhìn Diệp Thiên và những người khác, tuy không nói rõ, nhưng những người “không liên quan” mà bọn họ nói rõ ràng là đang ám chỉ đám người Diệp Thiên.

Tề Văn Long vô cùng tức giận, đang định bảo hai con nhỏ này cút xéo, thì Diệp Thiên đã bật cười thành tiếng.

“Người đàn ông duy nhất đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung à?”

“Ý các người là Mộ Dung Đoạn, đúng chứ?”

Diệp Thiên chi thấy cô gái đó có chút quen mắt, nhưng cậu đã bận quá nhiều việc trong mấy ngày qua, đầu tiên là chiến đấu ác liệt với quân đội Hợp Chủng Quốc ở Trung Đông, nghênh chiến với các veơng cấp ở các bên, sau đó đến Cảng Đảo ở ần tu luyện, tiếp theo là xuất thế đánh Kitetsu, cộng thêm trận chiến khốc liệt ở tháp Eiffel với mười sáu Thâm phán veơng, vậy nên Diệp Thiên không thể nào còn sức lực để nhớ đến một số người không liên quan nữa.

Tay cô gái run lên khi nghe thấy lời Diệp Thiên nói, khuôn mặt xinh xắn liền tỏ ra kinh ngạc và thất vọng.

“Cậu… cậu không nhớ tôi sao?”

Cô luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn Diệp Thiên, ai ngờ bây giờ đứng trước ân nhân của mình, Diệp Thiên thậm chí còn không biết mình là ai, đây đúng là một sự đả kích nặng nề với cô.

Diệp Thiên không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Tề Văn Long cầu xin sự giúp đỡ.

Tề Văn Long ôm mặt, bất lực nói: “Lão đại, không phải đấy chứ?”

“Cậu không nhớ cô ấy luôn hả?”

“Lúc đó chúng ta đã giúp cô ấy ở Phượng Hoàng Lâu tại thủ đô, cô ấy đã bị một tên trong Khương Minh đem đi cược, cậu đã chọn một trong một trăm đấy!”

“Ồ?”

Diệp Thiên nghe thấy liền bừng tỉnh.

“Tôi nhớ ra rồi, cô là Lâm Ngữ Băng, cũng đến từ đại học Thủ Đô!”

Cô gái nâng ly chính là Lâm Ngữ Băng, một trong mười hoa khôi của trường đại học Thủ Đô, lúc đầu cô bị Từ Tử Văn của Khương Minh đuổi đến phòng riêng ở Phượng Hoàng Lâu, chính Tề Văn Long đã đứng ra bảo vệ cô, sau đó Từ Tử Văn vẫn không chịu bỏ cuộc, còn dẫn theo hơn trăm tên côn đồ đến tấn công.

Chuyện này vốn đã vô cùng mơ hồ trong trí nhớ của Diệp Thiên, bây giờ Tề Văn Long nhắc tới, cậu mới dần nhớ lại.

Lâm Ngữ Băng bĩu môi, cảm thấy có hơi khó chịu, Diệp Thiên liền uống hết ly trà trước: “Thực sự xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm, ly trà này coi như là lời tạ lỗi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất