Chương 41
“Hiện giờ, có thể nói mục đích ngươi đến đây rồi chứ?”
Lục Thánh đưa ánh mắt nhìn về phía Nghê Sơn, ngữ khí bình thản nói.
Nghê Sơn hơi sững người.
Khoảnh khắc này, nàng cảm giác khí chất của Lục Thánh hoàn toàn thay đổi.
Trước đó còn nội liễm, giờ lại có phần buông thả.
Tựa như một con sư tử trầm mặc, vô tình hé ra nanh vuốt.
Khí thế toát ra từ hắn, khiến Nghê Sơn trong khoảnh khắc thậm chí có ảo giác như đang đối mặt với phụ thân Nghê Hồng Xuyên của mình.
Trong lòng nàng không khỏi sinh ra vài phần căng thẳng và áp lực.
Phải biết rằng, nàng là một tam cấp võ giả danh chính ngôn thuận đó.
“Lần này ta tới…”
Nghê Sơn dù sao cũng là người trấn giữ một võ quán, rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm trạng, mở miệng nói:
“Là muốn mời Lục Thánh huynh trở thành danh dự đệ tử của Hồng Xuyên võ quán chúng ta.”
“Danh dự đệ tử?”
Lục Thánh hơi nhíu mày: “Là cái gì?”
“Chính là đệ tử, bình thường có thể không cần đến võ quán.
Dĩ nhiên nếu huynh muốn tới lúc nào cũng được, mọi khóa học và thiết bị đều miễn phí.
Thậm chí có thể để phụ thân ta đích thân dạy dỗ.
Còn được hưởng đãi ngộ cao nhất của giáo đầu…
Thực ra là chỉ để treo danh nghĩa thôi, không cần gánh bất kỳ nghĩa vụ nào…”
Nghê Sơn vội vàng giải thích.
Danh hiệu danh dự đệ tử này, thật ra là nàng vừa mới nghĩ ra.
Bình thường chỉ có danh dự giảng sư, danh dự giáo đầu, chưa từng có cái gọi là danh dự đệ tử.
Nhưng Lục Thánh tuổi còn quá trẻ, mời hắn làm giáo đầu thì không hợp, võ quán coi trọng chính là thiên phú kinh người của hắn, cho nên Nghê Sơn mới nghĩ ra cái danh hiệu này.
Thập thất tuổi, đã là nhị cấp võ giả, thực lực chiến đấu lại đạt đến cấp ba.
Bảng hiệu như vậy treo ra ngoài, Hồng Xuyên võ quán há chẳng phải nổi như cồn ở Bạch Hà thị?
Không biết sẽ có bao nhiêu phụ huynh tranh nhau đưa con vào học.
Hiệu quả còn mạnh hơn cả mời tứ cấp hay ngũ cấp võ giả về trấn giữ.
Nghê Sơn chính là nghĩ vậy.
“Không được.”
Lục Thánh dứt khoát từ chối.
“Đãi ngộ có thể thương lượng lại…”
Nghê Sơn vội vàng nhượng bộ.
Lục Thánh lại xoay chuyển lời nói:
“Danh dự hội viên thì được, các ngươi có thể tuyên truyền ra ngoài rằng ta thường xuyên luyện tập ở võ quán của các ngươi, điều này đúng là sự thật…”
Chữ “đệ tử” này bao hàm rất nhiều ý nghĩa.
Chưởng quán Hồng Xuyên võ quán – Nghê Hồng Xuyên – hắn còn chưa từng gặp qua, sao có thể nhận là đệ tử của đối phương, dù chỉ là treo danh cũng không được.
Hắn không muốn có kẻ cầm danh nghĩa của mình đi lừa bịp thiên hạ.
Mặc dù ấn tượng của hắn về Hồng Xuyên võ quán không tệ.
Nhưng chỉ là "không tệ" mà thôi.
“Nếu ngươi có thể chấp nhận, thì cứ như vậy. Nếu không được… thì xin lỗi.”
Lục Thánh thản nhiên nói: “Dĩ nhiên sau này có thể ta vẫn sẽ đến võ quán các ngươi kiểm tra.”
Dù sao thì cũng gần nhà.
Nghê Sơn ánh mắt giãy giụa một chút, cuối cùng đành mềm xuống.
“Được rồi, vậy thì là danh dự hội viên, điều kiện vẫn giữ nguyên.
Chỉ là ta hy vọng danh hiệu danh dự này là do Hồng Xuyên võ quán mua đứt…”
“Được.”
Lục Thánh gật đầu.
Điều này có nghĩa là, sau này mỗi tháng Hồng Xuyên võ quán đều phải trả cho Lục Thánh một khoản tiền, tương đương với lương của giáo đầu cấp cao nhất võ quán, vào khoảng mười vạn.
Mà Lục Thánh chỉ cần công khai thừa nhận rằng hắn thường xuyên ra vào Hồng Xuyên võ quán là được.
Lục Thánh cảm thấy cuộc làm ăn này cũng khá ổn.
“Vậy ta không làm phiền nữa.”
Nghê Sơn đứng dậy cáo từ.
Tuy kết quả cuối cùng có chút khác với dự tính ban đầu, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Nghê Sơn rất rõ ràng.
Đợi đến khi thành tích kiểm tra của Lục Thánh lan truyền khắp Bạch Hà thị, muốn có được cái danh nghĩa treo danh đó, e là không chỉ cần bỏ ra từng này điều kiện.
Nói đi cũng phải nói lại, Hồng Xuyên võ quán bọn họ cũng coi như may mắn.
Võ quán lại vừa vặn gần khu nhà của Lục Thánh, gần nước thì hưởng lợi trước.
Tiễn Nghê Sơn xong, trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lục Thánh nhìn phụ mẫu còn đang nghịch cái huy hiệu và tấm chi phiếu, khẽ nói:
“Con về phòng trước đây, lát nữa ăn cơm gọi con là được.”
Nói xong liền quay người rời đi.
Huy hiệu võ giả và tấm chi phiếu một trăm vạn vừa được Tiêu Ngọc Hà tự tay đưa tới, đối với hắn mà nói dường như hoàn toàn không tồn tại.
…
Lục Khinh Hòa thì vẫn còn đang trong trạng thái chấn động sâu sắc.
Trạng thái này đã bắt đầu từ khi nàng ở Hiệp hội Võ giả buổi sáng.
Khi nghe cái tên kia phát ra từ miệng Dương Diên, Lục Khinh Hòa còn tưởng mình nghe nhầm.
Hoặc là, hai người đó vốn không phải cùng một người.
Lục Khinh Hòa lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Dương Diên học tỷ.
Trong lòng nàng, Dương Diên học tỷ luôn là người xinh đẹp, cao ngạo, vĩnh viễn kiêu hãnh, là thiên tài chói sáng, là thần tượng mà nàng sùng bái từ lâu.
Nhưng khoảnh khắc đó, trên mặt Dương Diên lại lộ ra vẻ thất vọng nồng đậm, bất lực, chán nản và thiếu tự tin.
Lần đầu tiên nàng thấy Dương Diên học tỷ lại phải ngẩng đầu nhìn lên một người.
Mà người đó… lại chính là ca ca ruột của nàng!
Chuyện này sao có thể được!
Dù Lục Thánh dạo này đúng là thay đổi rất lớn.
Hình tượng, khí chất, khẩu phần ăn, thành tích học tập, tất cả đều thay đổi đến mức nàng suýt không nhận ra.
Thế nhưng.
Dù thay đổi cỡ nào, cũng không thể một bước lên trời, trở thành người mà Dương Diên học tỷ cũng phải ngước nhìn.
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể!
Chắc chắn là trùng tên thôi, nhận nhầm rồi.
Lục Khinh Hòa liên tục tự nhủ như vậy.
Kết quả, sau khi về nhà, chuyện càng hoang đường hơn nữa xảy ra.
Hội trưởng Hiệp hội Võ giả Bạch Hà thị – Tiêu Ngọc Hà – lại đích thân đến cửa bái phỏng, chỉ vì Lục Thánh.
Lục Khinh Hòa biết Tiêu Ngọc Hà.
Trước kia Bạch Hà Nhất Trung tổ chức một hoạt động quy mô toàn trường, nhà trường còn đặc biệt mời vị nhân vật trọng yếu này đến dự.
Khi đó Tiêu Ngọc Hà ngồi ở chính giữa bàn đầu, hai bên là hiệu trưởng và chủ nhiệm đều cười tươi rạng rỡ, trên mặt tràn đầy vinh quang, như thể mời được ông ta là một vinh dự vô cùng lớn lao.
Lục Khinh Hòa hoàn toàn ngẩn người.
Sau đó, vị đại nhân vật mà bình thường chỉ được thấy trên truyền hình kia, lại ôn hòa vui vẻ mà không ngừng khen ngợi Lục Thánh, khích lệ hắn, thậm chí còn đích thân trao huy hiệu võ giả và phần thưởng cho hắn…
Cảnh tượng này, Lục Khinh Hòa đã quá quen thuộc.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần thành tích thi cử công bố, chủ nhiệm lớp gọi nàng lên sân khấu nhận phần thưởng, thì gương mặt thầy cô cũng là vẻ rạng rỡ như thế này.