Cao Võ: Đốn Ngộ Ức Điểm Điểm

Chương 38: Không Thu Hoạch Được Gì

Chương 38: Không Thu Hoạch Được Gì
"Lạc Thanh Tuyết, học sinh ưu tú, Bắc Thiên võ đại chúng tôi luôn coi trọng nhân tài, sẵn lòng cung cấp cho em thân phận học viên tinh anh, đồng thời võ kỹ cấp S tùy ý em lựa chọn."
"Linh Đô võ đại chúng tôi không chỉ cung cấp thân phận học viên tinh anh, mà còn cho em lựa chọn võ kỹ Thổ hệ cấp S, hơn nữa giáo viên chỉ đạo Thổ hệ cũng để em tự do lựa chọn."
"Trường của chúng tôi cũng có giáo viên tinh thông công pháp Thổ hệ, hơn nữa còn có giáo sư Trương Thành, người đã sáng tạo ra công pháp 《Thổ Long Toản》. Để thầy Trương chỉ đạo em tu luyện cũng không phải là không thể."
"Chúng tôi..."
Hai vị lão sư chiêu sinh của các trường võ đại thay nhau giới thiệu ưu thế của trường mình.
"Xin lỗi, tôi xin phép được cắt ngang một chút." Lạc Thanh Tuyết đột nhiên lên tiếng nhẹ nhàng nói.
"Tôi muốn hỏi thầy Mộc về điều kiện khen thưởng của Ma Đô võ đại."
Phùng Duệ và Y Thành Ích đều ngơ ngác, chẳng lẽ Lạc Thanh Tuyết vừa rồi không nghe rõ, Mộc Phi Lan đã dùng hết chỉ tiêu học viên tinh anh rồi sao?
Mộc Phi Lan ban đầu vốn đã rút khỏi cuộc tranh giành Lạc Thanh Tuyết, dù sao những tài nguyên tốt nhất trong tay cô đã dùng hết.
Thấy Lạc Thanh Tuyết chủ động hỏi thăm, cô cũng chỉ đành lên tiếng:
"Ma Đô võ đại vô cùng hoan nghênh em gia nhập, nhưng phần thưởng tốt nhất tôi có thể cung cấp chỉ là thân phận học viên ưu tú."
Phùng Duệ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà Mộc Phi Lan đã lãng phí hết tài nguyên vào Sở Phong, nếu không Lạc Thanh Tuyết thật sự có ý với Ma Đô võ đại rồi.
Nhưng hắn chưa kịp vui mừng xong, một âm thanh khiến mọi người giật mình vang lên.
"Tôi nguyện ý gia nhập Ma Đô võ đại."
Tất cả mọi người tại địa điểm thi đều ngây người, ngay cả Sở Phong cũng dán chặt ánh mắt lên người Lạc Thanh Tuyết.
Chỉ thấy cô nháy mắt với anh.
"Cô gái nhỏ này tâm tư kín đáo thật, thêm vào đó là thiên phú bí cảnh biến hình dị tướng, cho dù là học viên tinh anh cũng khó mà mời chào được cô ta. Không ngờ cô ta lại chủ động gia nhập Ma Đô võ đại."
"Tôi không nghe lầm chứ?" Mộc Phi Lan cũng hơi sửng sốt.
"Không sai, về thân phận cấp bậc gì tôi cũng không quan tâm, chỉ cần được học cùng một trường võ đại với Sở Phong là được."
Lời nói của Lạc Thanh Tuyết càng khiến những người ở hiện trường chấn động vô cùng.
Ánh mắt của mọi người lại một lần nữa đổ dồn về phía Sở Phong.
"Cô nàng này, một câu nói đã chuyển sự chú ý của mọi người sang người mình rồi. Muốn khiêm tốn cũng không được."
Sở Phong thấy Lạc Thanh Tuyết mặt không đổi sắc, trong lòng thầm mắng cô một trận.
"Lạc Thanh Tuyết, em có biết sự khác biệt giữa học viên tinh anh và học viên ưu tú là gì không?" Phùng Duệ vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn mở miệng thuyết phục.
Lạc Thanh Tuyết nhếch miệng mỉm cười, đi đến bên cạnh Mộc Phi Lan, không hề trả lời.
Tính toán thất bại thì thôi, nhưng nhìn Mộc Phi Lan dùng thân phận học viên ưu tú mà chiêu mộ được Lạc Thanh Tuyết, điều này càng khiến hắn khó chịu hơn.
Sau khi hai người đầu tiên được chọn, những người còn lại của tam đại võ giáo trực tiếp rút khỏi cuộc cạnh tranh, nhường cho người của các trường võ giáo trọng điểm khác lựa chọn.
Một lát sau, 10 học sinh đầu tiên đã lựa chọn được ngôi trường trong lòng.
Dung Tu Minh sải bước đi đến trước mặt Mộc Phi Lan.
"Mộc lão sư, lần này phải chúc mừng Ma Đô võ đại các cô rồi, lần này đã chọn được hai thiên tài tuyệt thế."
Thấy Dung Tu Minh đi tới, Phùng Duệ và Y Thành Ích tuy rằng tâm trạng không tốt, nhưng cũng ngại rời đi, chỉ có thể đứng bên cạnh.
"Đâu có khoa trương như lời Dung Tôn Giả ngài nói, tuyệt thế thiên tài thì chưa dám nhận." Mộc Phi Lan cười đến toe toét.
"Tôi chẳng hề khoa trương chút nào đâu, Lạc gia của Ma Đô quả nhiên không tầm thường, thiên phú song thuộc tính cấp S đúng là hiếm thấy." Dung Tu Minh cười nói.
"Song... song thuộc tính?" Mộc Phi Lan ngẩn người.
Phùng Duệ và Y Thành Ích cũng ngây dại, Lạc Thanh Tuyết là thiên phú song thuộc tính cấp S từ bao giờ vậy, chẳng phải luôn là thiên phú Thổ hệ cấp S sao?
Nhưng Dung Tu Minh lại không giống người hay đùa.
"Người còn lại thì càng không tầm thường, tuổi còn nhỏ mà đã có thực lực Tông Sư cấp. Thật đáng nể."
Dung Tu Minh nói xong liền tự mình rời đi, để lại mấy người ngơ ngác tại chỗ.
Sở Phong và Lạc Thanh Tuyết lại âm thầm chửi rủa Dung Tu Minh trong lòng.
Ông ta cố ý vạch trần hết át chủ bài của hai người, dù sao ông ta là chủ khảo, sao có thể để hai người này qua mặt được.
"Chờ một chút, Dung Tôn Giả nói thực lực Tông Sư cấp, chẳng lẽ... chẳng lẽ?" Phùng Duệ vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Sở Phong.
Sắc mặt của Y Thành Ích cũng chẳng khá hơn chút nào, nếu thật sự như lời Dung Tu Minh nói, lần này hắn đã trơ mắt nhìn hai thiên tài tuyệt thế vuột khỏi tay.
Sắc mặt Phùng Duệ còn khó coi hơn cả mướp đắng.
Ngay lúc nãy hắn còn muốn dùng danh tiếng của võ đại để "bóc lột" một học viên thiên tài cấp Tông Sư.
Nhìn hai học viên mình đã "khai quật" ra, Mộc Phi Lan càng nhìn càng vui vẻ, lần này trực giác của cô quả là không sai.
Rời khỏi địa điểm thi, Tô Thuyên dẫn Sở Phong và những người khác trở về trường.
"Thưa thầy Tô, vừa rồi ở địa điểm thi thật sự rất cảm ơn thầy. Nếu không có thầy đứng ra làm chứng, mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết." Sở Phong lên tiếng nói.
"Cho dù tôi không cung cấp bằng chứng, Dung Tôn Giả cũng sẽ nhìn ra manh mối trên thi thể của Tưởng Tinh Hà thôi." Tô Thuyên cười nói.
"Vậy cũng chưa chắc, tóm lại vẫn phải cảm ơn thầy." Sở Phong cười, lấy ra một bình đan dược từ trên người.
"Đan dược này rất thích hợp cho võ giả tu luyện, thầy nhận lấy đi. Xem như là tạ lễ cho chuyện vừa rồi."
Tô Thuyên mở ra xem thì thấy có mấy viên Thể Phách Đan, những đan dược này ít nhất cũng phải vài chục vạn Lam Tinh tệ.
"Cái này tôi không thể nhận."
Tô Thuyên nghiêm mặt, đẩy đan dược trở lại.
"Tôi nói là vì thầy vừa giúp tôi giải vây, thầy hiện giờ mới bước vào hàng ngũ võ giả, căn cơ còn chưa vững, rất cần củng cố khí huyết."
"Hơn nữa, những đan dược này đối với tôi cũng không có tác dụng gì, bảo thầy cầm thì cứ cầm lấy đi."
Sở Phong không khỏi giải thích, đẩy tay Tô Thuyên nhét đan dược vào.
"Thật trơn."
Tô Thuyên sức lực tự nhiên không bằng Sở Phong, đan dược đã nhét vào rồi thì không thể đẩy ra được nữa.
"Cậu nói cái gì?"
Tô Thuyên nhướng mày lên tiếng.
"Không có..."
Thấy Tô Thuyên định tung cước đá tới, Sở Phong ném đan dược rồi nhanh như chớp bỏ chạy mất hút.
Trong một tuần lễ tiếp theo, cửa nhà Sở Phong bị các cấp lãnh đạo của thành phố Thanh Vân "giẫm nát".
Từ lãnh đạo trường học cho đến cục giáo dục, thậm chí cả những quan chức cấp cao trong thành phố đều đến khen thưởng Sở Phong.
Vui vẻ nhất không ai khác chính là bố mẹ Sở Phong, con trai tên đề bảng vàng là khoảnh khắc đáng tự hào nhất của họ.
Ban đầu Sở Phong muốn từ chối hết, nhưng một phần vì tâm trạng của bố mẹ, một phần vì những phần thưởng đó, Sở Phong đành phải đồng ý tiếp đãi từng đoàn lãnh đạo đến thăm hỏi.
Cuối cùng cũng ứng phó xong các cấp lãnh đạo thành phố Thanh Vân, còn có các xí nghiệp nổi tiếng địa phương đến "ké fame".
Những thứ này đều bị Sở Phong từ chối hết, dù sao bây giờ anh cũng không thiếu mấy chục vạn, tám chục vạn tiền tài trợ.
Để các quan chức thành phố đến là vì muốn bố mẹ vui, còn đám thương nhân kia thì một người cũng không gặp.
Sau một tuần lễ được các cấp khen thưởng, Sở Phong thu hoạch đầy mình.
【Tên: Sở Phong】
【Cảnh giới: Nhất cấp Tông Sư】
【Khí huyết: 15,750 điểm】
【Thiên phú thể chất: Cấp E】
【Điểm đốn ngộ: 520】
【Tinh nguyên thạch cực phẩm: 5 viên】
【Lam Tinh tệ: 16 triệu】
【Công pháp chưa học: 《Cửu Chuyển Bá Thể Công》】
Phần thưởng cho Trạng nguyên Võ khảo, cộng thêm phần thưởng từ trường học và các cấp lãnh đạo, tài sản của Sở Phong đã vô cùng đáng kể...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất