“Học ở lớp tinh anh thế nào?” Lý Nguyên mỉm cười hỏi.
“Cũng được.” Vạn Tiêu gật đầu: “Tu hành pháp cấp cao đúng là không bình thường, trình độ của các bạn học chung lớp đều rất cao, hiệu quả đánh giao lưu rất tốt…”
“Cậu phải nỗ lực lên, đừng để tôi vượt qua cậu trong kì thi sắp tới.” Vạn Tiêu nửa nói đùa nửa nói thật.
“Được rồi, tôi chờ xem.” Lý Nguyên cười nói. Quan hệ giữa hai người họ không tệ, cậu không cho rằng lời nói của Vạn Tiêu là khiêu khích.
“À phải rồi, chưa kịp hỏi cậu đến lầu tinh anh để làm gì?” Vạn Tiêu tò mò: “Tìm người hả?”
“Tìm phòng học.” Lý Nguyên cười nói: “Phòng võ đạo 4011 đi thế nào vậy?”
“Phòng võ đạo 4011?” Vạn Tiêu sửng sốt: “Lầu 4 hả? Đó là phòng võ đạo độc lập lớp mười hai, còn phòng võ đạo 11 thì vẫn luôn khóa lại, không có ai dùng cả.”
“Đúng là không có ai dùng.” Lý Nguyên cười nói: “Tôi tới là có rồi.”
Con ngươi Vạn Tiêu hơi co lại. Cậu ấy không ngốc, không nhịn được nói: “Phòng võ đạo độc lập của cậu?”
Lý Nguyên cười gật đầu: “Đây là lần đầu tiên tôi tới đây. Cậu dẫn đường cho tôi đi.”
…
Trước phòng võ đạo độc lập số 4011 lầu 4.
Thấy Lý Nguyên mở khóa bằng khuôn mặt, trực tiếp mở cửa phòng võ đạo, Vạn Tiêu mới hoàn toàn tin tưởng là Lý Nguyên nói thật.
Dù vậy, trên mặt cậu ấy vẫn còn vẻ rất sốc.
“Lợi hại nha, thầy Hứa duyệt hả?” Vạn Tiêu đứng ở cửa phòng võ đạo, cảm khái.
Lý Nguyên cười gật đầu.
“Cũng phải thôi.” Vạn Tiêu gật đầu, cười nói: “Cậu ngoài không thức tỉnh linh tính võ đạo ra, thì với thành tích công khai cũng đủ để cậu tới đây rồi.”
Vạn Tiêu là thật lòng thật dạ khâm phục Lý Nguyên.
Lý Nguyên đứng trong phòng võ đạo, nhìn một vòng xung quanh, rộng khoảng 150 mét vuông, được quét dọn vô cùng sạch sẽ.
Cậu mở rèm cửa ra, ánh mặt trời chiếu vào, cả phòng trở nên sáng ngời.
Sân kiểm tra lực đấm, máy kiểm tra khí huyết sinh mệnh, máy chiếu, máy quay… thậm chí còn có khoang internet giả thuyết.
Ngoài vấn đề sân không có đường chạy ra thì có đủ hết các thiết bị khoa học kỹ thuật.
“Bắt đầu từ hôm nay, đây chính là phòng võ đạo độc lập của mình!” Trong mắt Lý Nguyên ánh lên vẻ vui sướng.
Có phòng võ đạo độc lập, không ai đến làm phiền, hiệu suất tu luyện sẽ cao hơn.
Vạn Tiêu đứng ở cửa phòng võ đạo, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ.
Thật ra thì cậu ấy không quan tâm đến phòng võ đạo độc lập. Bởi vì phòng võ đạo trong nhà cậu ấy không kém gì phòng võ đạo độc lập trong trường học.
Cậu ấy chỉ để ý đến vinh dự khi được nhận phòng võ đạo độc lập thôi.
Chợt…
“Vạn Tiêu, cậu ở đây làm gì? Ai cho phép cậu mở phòng võ đạo 4011?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ cuối hành lang.
“Không phải tôi mở.” Vạn Tiêu xua tay.
Chức năng cách âm của phòng võ đạo rất tốt. Nhưng vì cửa đang mở rộng, lại thêm Lý Nguyên thính tai, nên nghe tới tiếng nói.
Cậu quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu niên mặc đồng phục võ đạo màu đen, dáng người cân đối, để tóc húi cua bước nhanh tới trước cửa phòng 4011.
Thiếu niên lùn hơn Vạn Tiêu nửa cái đầu, cao tầm khoảng Lý Nguyên, khuôn mặt khá thanh tú.
“Vạn Tiêu, sao cậu có thể nhảy qua cửa sổ… Ơ? Sao phòng võ đạo này biến thành có chủ rồi?” Thiếu niên đang nói thì phát hiện trên cửa phòng võ đạo có đánh dấu màu xanh lá cây.
Trên cửa phòng có ba loại đánh dấu tượng trưng cho ba trạng thái khác nhau: có người, không người, có trộm.
Đánh dấu màu xanh lá cây tượng trưng cho chủ phòng mở cửa bình thường.
“Phòng 4011 không có ai cơ mà? Ơ cậu là ai vậy? Sao lại có quyền mở 4011?” Lúc này thiếu niên mới nhìn thấy Lý Nguyên trong phòng võ đạo, khó hiểu hỏi.
Thiếu niên không ngốc. Cậu ta vốn cho rằng Vạn Tiêu nhảy qua cửa sổ mở phòng võ đạo từ bên trong.
Nhưng từ lời nói của Vạn Tiêu, cộng thêm đánh dấu màu xanh lục trên cửa, cậu ta lập tức đoán ra được chủ phòng võ đạo là Lý Nguyên.
“Vạn Tiêu, cậu không giới thiệu hả?” Lý Nguyên cười nói.
Cậu biết thiếu niên không có ác ý, chỉ là lòng dạ thẳng, nói chuyển khá là trắng ra mà thôi.
“Cổ Cường Hãn lớp 12A1.” Vạn Tiêu cười giới thiệu thiếu niên: “Biệt danh ‘Bất Cường Hãn’.”
Lớp mang đánh dấu số 1 ở mỗi một khối đều là lớp tinh anh.
“Vạn Tiêu, tôi nhắc lại lần nữa, gọi tôi là Cổ Cường, lần sau còn gọi đầy đủ tên tôi nữa là tôi sẽ trở mặt.” Thiếu niên để lộ vẻ mặt không vui.
Vạn Tiêu cười cười, sau đó chỉ về phía Lý Nguyên, nói: “Cổ Cường, sau tiết học mấy hôm trước của thầy Bác, cậu cứ nhắc Lý Nguyên mãi, đúng không? Kìa, cậu ấy chính là Lý Nguyên.”
Thiếu niên vốn dĩ đang không vui lập tức sáng bừng lên, nhìn chằm Lý Nguyên: “Cậu chính là Lý Nguyên cực kì giỏi về thương pháp trong miệng thầy Hứa Bác đấy hả?”
“Ơ, cực kì giỏi về thương pháp hả?” Lý Nguyên cười nói: “Tôi không giỏi thương pháp đâu. Nhưng nếu thầy Hứa Bác nhắc đến Lý Nguyên lớp 12/2 thì chắc là tôi đấy.”
Lý Nguyên biết thiếu niên là ai.