Lúc xem bảng xếp hạng cuối kì lớp 11, cậu có xem kỹ top 10 của khối.
Cổ Cường Hãn là người đứng thứ ba trong bảng xếp hạng thành tích võ đạo kì thi cuối kì hai.
Có điều, ngoại hình của cậu ta có chút ngoài dự đoán của Lý Nguyên, quá thanh tú so với tên.
“Thầy Hứa nói cậu giỏi thì chắc chắn là giỏi.” Đôi mắt Cổ Cường Hãn tỏa sáng: “Tôi từng kiểm tra rồi, điểm kỹ nghệ võ đạo trong kì thi cuối kì 1 của cậu cao nhất khối.”
“Rồi sao?” Lý Nguyên rất có hứng thú mà nhìn thiếu niên.
“Tôi muốn khiêu chiến cậu.” Cổ Cường Hãn nhìn chằm chằm Lý Nguyên, vẻ mặt phấn khích, rục rịch muốn thử.
“Lý Nguyên, đừng coi thường cậu ta.”
“Thằng nhãi này nham hiểm lắm! Lúc tôi vừa đến lớp tinh anh đã bị ngoại hình của cậu ta lừa.” Vạn tiêu đứng bên cạnh vội vàng lên tiếng.
“Lừa cái gì mà lừa? Tôi không đánh lén cậu, tôi quang minh chính đại mà đánh giao lưu với cậu cơ mà?” Cổ Cường Hãn tỏ vẻ coi thường: “Ngoại hình giống như con gấu, kết quả là đỡ không nổi mười quyền của tôi, còn không biết xấu hổ mà nói nữa.”
Vạn Tiêu nghẹn họng, không còn gì để nói.
Lúc cậu ấy mới tới lớp tinh anh, gặp phải Cổ Cường Hãn khiêu chiến mình, thấy đối phương ngoại hình nho nhã, cho rằng đối phương dễ bị ức hiếp, kết quả là thua thê thảm.
“Mười quyền hả?” Lý Nguyên gật đầu, không hề bất ngờ.
Chỉ nói đến thành tích cuối kì lớp 11 thôi, thành tích của Cổ Cường Hãn cao hơn mình một chút, đánh thắng Vạn Tiêu là chuyện rất bình thường.
“Sao hả?” Cổ Cường Hãn nhìn chằm chằm Lý Nguyên: “Chúng ta mặc áo giáp cách đấu, tôi muốn xem thử thương pháp của cậu.”
Trong mắt Cổ Cường Hãn nhuộm đầy ý chí chiến đấu.
Lý Nguyên cười.
Từ cuộc đối thoại mới vừa rồi, Lý Nguyên đã đoán ra được nguyên nhân đối phương muốn khiêu chiến mình.
Chắc là vì lúc thầy Hứa Bác lấy thương pháp của mình ra làm điển hình trong lớp tinh anh đã nói vài lời không dễ nghe.
Ví dụ như: “Các em là lớp tinh anh đấy hả? Tôi thấy các em còn không bằng Lý Nguyên lớp 12A2 nữa!”
“Thương pháp của một Lý Nguyên ngay cả linh tính võ đạo cũng chưa thức tỉnh có thể đánh thắng hết cả đám các em!”
Lấy học sinh lớp khác ra làm điển hình để dạy học sinh đang dạy là một cách thường dùng của giáo viên.
Đương nhiên, trong lúc vô tình cũng sẽ dẫn đến một đống thù hận đến từ lớp tinh anh cho Lý Nguyên.
“Lý Nguyên, nếu cậu còn là võ giả thì hãy tiếp thu khiêu chiến của tôi đi!” Cổ Cường Hãn nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhìn sang Vạn Tiêu với ánh mắt là lạ. Bởi vì lâu lắm rồi cậu không nghe cách nói trẻ trâu đến thế.
Vạn Tiêu buông tay, tỏ vẻ “cậu ta vẫn luôn trẻ trâu như vậy đấy”.
“Tôi không tiếp thu.”
Cổ Cường Hãn trừng cậu: “Lý Nguyên, cậu có còn tinh thần võ giả không vậy?”
“Tôi ngay cả võ giả cũng không phải, tất nhiên là không có tinh thần võ giả rồi.” Lý Nguyên xem thường mà liếc Cổ Cường Hãn một cái.
“Được rồi, đây là phòng võ đạo của tôi, tôi phải tiến hành tu luyện.”
Trên thực tế, Lý Nguyên không muốn tiếp chiến không phải là vì sợ đối phương, mà là vì không có ý nghĩa, lại còn nguy hiểm nữa.
Đánh giao lưu với thầy Hứa Bác, thực lực của thầy cao hơn học sinh rất nhiều, có thể khống chế cả trận chiến, bảo đảm không có ai bị thương.
Còn hai học sinh có thực lực tương đương nhau, một khi đánh bằng vũ khí lạnh là không thể nào tự khống chế mình được.
Cho dù mặc áo giáp hết cả người, sử dụng vũ khí lạnh chưa mài bén, thì cũng dễ dàng bị thương nặng, thậm chí là tử vong.
Loại chuyện này không hề hiếm thấy.
Lý Nguyên không muốn mạo hiểm vì một chuyện không hề có lợi.
“Cậu…” Cổ Cường Hãn còn định thuyết phục Lý Nguyên.
“Cổ Cường Hãn, ai cho em lá gan đi khiêu chiến vậy hả?” Một tiếng quát vang lên từ ngoài cửa.
Sắc mặt Cổ Cường Hãn cứng đờ. Cậu ta không tức giận vì đối phương gọi tên đầy đủ của mình, ngược lại trong mắt còn lướt qua vẻ sợ hãi.
“Chị…” Cổ Cường Hãn chợt quay người lại, đặt tay lên trên vai Lý Nguyên, trên mặt tràn đầy tươi cười: “Em đang nói đùa với Lý Nguyên đấy mà! Cậu nói có phải hay không, Lý Nguyên?”
Lý Nguyên sững sờ ra vì chuyện quá đột ngột.
Vạn Tiêu nhún vai, tỏ vẻ nhìn mãi rồi quen rồi.
Cổ Cường Hãn cố gắng lắc lắc vai Lý Nguyên, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Lý Nguyên.
Có điều, Lý Nguyên vẫn đứng tại chỗ, kiên cố như bàn thạch, tầm mắt dừng trên người đứng ngay cửa.
Thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc đồng phục luyện công bó sát người màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp lại có nét mạnh mẽ, mắt ngọc mày ngài, mặt mày hiện lên vẻ sắc bén lại kiên nghị.
Mái tóc đen nhánh buộc cao ở sau đầu, khiến cô trông có vẻ giỏi giang.
Có điều, khiến người ta chú ý nhất chính là thanh trường kiếm đỏ rực treo bên hông cô.
“Xin chào, Lý Nguyên, tôi là Lâm Lam Nguyệt lớp 12/1.” Thiếu nữ nhìn về phía Lý Nguyên, chủ động nói: “Tôi thay em trai xin lỗi cậu. Nó trẻ trâu quen rồi, mong cậu đừng để ý.”
“Không sao.” Lý Nguyên xua tay cười nói.
Thiếu nữ gật đầu, ánh mắt trở nên sắc bén, dừng trên người Cổ Cường Hãn, khiến Cổ Cường Hãn rùng mình.