Chương 16: Ba tháng
Bạch Nguyệt Nguyệt nhìn qua vũng bùn, một lòng hỗ trợ Giang Minh, trong mắt ánh mắt phức tạp.
Nàng hiển nhiên hiểu lầm dụng ý của Giang Minh, cho rằng hắn đang theo đuổi mình.
Trước đây ít năm, nàng đã gặp quá nhiều nam tu ưu tú bày tỏ ân cần tương tự trước mặt nàng.
Như trước kia, một tán tu có tư chất cực kém, không có chút bối cảnh nào như Giang Minh, nàng căn bản chẳng thèm ngó tới.
Nhưng mà, trải qua biến cố bạn thân phản bội, đồng môn khi nhục, sư môn khu trục, nàng đã nhìn rõ rất nhiều chuyện.
Có lẽ, cùng một nam tu bình thường kết làm đạo lữ, sống bình tĩnh cùng nhau quãng đời còn lại, cũng chưa hẳn không phải là một lựa chọn tốt.
Nghĩ tới đây, khóe môi nàng khẽ nhếch, đứng ở một bên chỉ dẫn Giang Minh cấy ghép Tịnh Thủy Liên.
Trời chiều tây hạ, ánh hoàng hôn không ngừng kéo dài thân ảnh của hai người.
Thẳng đến khi mặt trời chìm vào mặt biển, Giang Minh mới trở về nơi ở.
Mặc dù chỉ hỗ trợ không đủ nửa canh giờ, hắn lại thu hoạch được rất nhiều.
Bạch Nguyệt Nguyệt không hổ là đệ tử từng ở đỉnh cấp tông môn, kiến thức và kinh nghiệm của nàng xa xa không phải hắn có thể sánh bằng.
Chỉ riêng việc trồng trọt Tịnh Thủy Liên, nàng đã có một phương án cao minh hơn:
Cần trước tiên chôn hạt giống xuống linh điền, mỗi ngày dùng Linh Vũ quyết tưới vào, đợi mầm non dài tới một thước, lại cấy ghép vào ngư đường.
Đáng tiếc là, Giang Minh không thể sao chép phương án này.
Hắn cũng không biết Linh Vũ quyết.
Sau đó, Giang Minh mỗi ngày chạng vạng đều quay về nơi xuất phát sớm nửa canh giờ, mượn cơ hội hỗ trợ, hướng Bạch Nguyệt Nguyệt học tập kinh nghiệm bồi dưỡng Tịnh Thủy Liên mầm non và kinh doanh ngư đường.
Mà ngư đường trong không gian độc lập của hắn, thì hiện ra một cảnh vui vẻ phồn vinh.
Cuối cùng, mười cây sóng biếc cỏ đều sống sót, Tịnh Thủy Liên cũng thành công bồi dưỡng được tám cây.
Ngư đường chăn nuôi bán linh ngư ăn thịt loại khác thì liên tiếp báo tin chiến thắng, bình quân cách mỗi mấy ngày lại có một đầu thành công tấn cấp.
Giang Minh còn phát hiện, từ khi Bạch Nguyệt Nguyệt chuyển đến, lão Tôn đầu cả người dường như đã biến thành người khác.
Tâm trạng hắn mỗi ngày vô cùng thư sướng, không còn lải nhải về "nửa thân thể xuống mồ", thậm chí còn chủ động để Giang Minh mang bán linh ngư về bồi bổ cơ thể.
Nếu không phải hiểu rõ tính cách của lão Tôn đầu và Bạch Nguyệt Nguyệt, Giang Minh thật muốn nghi ngờ giữa hai người có chuyện gì ẩn tình.
Có một lần, hắn không nhịn được hỏi thăm lão Tôn đầu nguyên do, đối phương chỉ cười không đáp.
Chỉ nói là đến lúc đó sẽ biết.
Nếu như lúc mới xuyên không tới, Giang Minh khẳng định sẽ nghi ngờ lão nhân này có mưu đồ gì tính toán hắn.
Nhưng sau mấy tháng cùng chung sống, hắn cảm nhận rõ ràng, lão Tôn đầu chân tâm thật ý coi hắn như đồ đệ để đối đãi.
. . .
Thời gian thấm thoát, đảo mắt đã qua ba tháng.
Ngày hôm đó, Giang Minh vừa lái thuyền cập bờ, đã gặp Bạch Nguyệt Nguyệt trong bộ áo trắng đang đứng lặng ở cách đó không xa nhìn hắn.
Trong lòng hắn bỗng cảm thấy kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Bạch Nguyệt Nguyệt đến bến tàu tìm hắn.
Hắn bước nhanh nghênh tiến lên, mỉm cười hỏi:
"Bạch tỷ, hôm nay sao rảnh rỗi đến bến tàu rồi?"
Bạch Nguyệt Nguyệt lại thần sắc trịnh trọng:
"Có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, chúng ta tìm một chỗ vắng vẻ nói chuyện."
Nghe vậy, thần sắc Giang Minh cũng trở nên nghiêm nghị.
Một việc có thể khiến một tu sĩ Luyện Khí tầng bảy trở nên trịnh trọng như vậy, sự tình tất nhiên không nhỏ.
Hắn lập tức dẫn Bạch Nguyệt Nguyệt bước nhanh hướng bến tàu đi ra ngoài.
Giờ phút này chính là thời điểm bến tàu náo nhiệt nhất, không ít ngư dân vừa mới trở về nơi xuất phát, chưa về nhà.
Đám người nhìn thấy một nhân vật giống như tiên nữ có chút thân cận với Giang Minh, nhao nhao ném tới ánh mắt hâm mộ.
Trong đó có một cậu tiểu tử gầy còm tên là Cột, đợi Giang Minh đi qua, cười đùa trêu chọc nói:
"Giang ca, lúc nào mời các huynh đệ uống rượu mừng vậy?"
Giang Minh quay đầu nhìn về phía Cột, còn đang nghi hoặc câu nói này có ý tứ gì.
Chợt phát hiện ánh mắt mọi người xung quanh đều tập trung vào hắn và Bạch Nguyệt Nguyệt, trong nháy mắt đã hiểu ra.
"Đi đi đi, nói lung tung gì!"
Hắn vội vàng quát lớn Cột.
Bản thân hắn ngược lại không quan trọng, mấu chốt là không thể làm hỏng danh dự của Bạch Nguyệt Nguyệt.
Trong khoảng thời gian này ở chung, Bạch Nguyệt Nguyệt với hắn như thầy tốt bạn hiền, không chỉ truyền thụ rất nhiều bí quyết nuôi cá và tu hành, càng chia sẻ rất nhiều kiến thức về Tu Tiên giới.
Bạch Nguyệt Nguyệt mang đến cho hắn một cảm giác, tựa như một người chị cả.
Hai người căn bản cũng không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào.
Sau khi quát xong, hắn thừa cơ liếc nhìn Bạch Nguyệt Nguyệt.
Đối phương sắc mặt bình tĩnh, chỉ cúi đầu đi đường, tựa hồ cũng không có tức giận, hắn lúc này mới yên tâm.
Đợi rời xa bến tàu ồn ào náo nhiệt, đi vào chỗ không người, Giang Minh mở miệng hỏi:
"Bạch tỷ, đến tột cùng là chuyện gì?"
Bạch Nguyệt Nguyệt dường như nghĩ đến chuyện khác, đối mặt với lời hỏi thăm, run lên một cái mới giải thích nói:
"Chiều nay, có một kẻ lén lút hành tung tại phụ cận ngư đường của ta nhìn trộm. Ta vốn tưởng rằng hắn muốn trộm cá, bắt hắn hỏi han mới biết, hắn lại là nhắm vào ngươi."
"Nhắm vào ta?"
Giang Minh kinh hãi, hoàn toàn không rõ ràng cho lắm.
Bạch Nguyệt Nguyệt dừng một chút, tiếp tục giải thích:
"Người này nhận tội, là thụ 'lão đại' tên Hứa bá sai sử, đến đây để kiểm chứng xem ngươi có tự mình bán bán linh ngư cho ta hay không. Nhưng giữa chúng ta không có giao dịch như vậy, ta nghi ngờ bọn hắn đang mưu hại ngươi."
Giang Minh rơi vào trầm tư, thực sự không nghĩ ra vì sao Hứa bá muốn hãm hại chính mình.
Với tu vi chỉ là Luyện Khí sơ kỳ không quan trọng của hắn, nếu đối phương muốn đối phó hắn thì dễ như trở bàn tay, không cần phải hao phí công sức như vậy?
Bỗng nhiên, hắn lóe lên linh quang, nghĩ đến nguyên do.
Trong khoảng thời gian này, cá hắn bắt được, hoặc là nuôi ở ngư đường của mình, hoặc là đã vào bụng, rất ít khi mang ra chợ cá bán.
Chẳng lẽ là Hứa bá thấy hắn lâu không giao nộp phí bảo hộ, nghi ngờ hắn tự mình bán, lúc này mới phái người điều tra?
Nghĩ thông suốt đoạn mấu chốt này, Giang Minh hướng Bạch Nguyệt Nguyệt chắp tay cảm ơn:
"Đa tạ Bạch tỷ báo tin, tin tức này đối với ta cực kỳ quan trọng."
"Khách khí với ta làm gì."
Bạch Nguyệt Nguyệt lo lắng hỏi thăm:
"Ngươi có cách đối phó không? Có muốn ta hỗ trợ không?"
"Không cần làm phiền Bạch tỷ, ta biết rõ phải ứng đối như thế nào."
Giang Minh cười từ chối nhã nhặn lời đề nghị hỗ trợ.
Việc này đối với hắn mà nói, muốn giải quyết hòa bình kỳ thực rất đơn giản.
Chỉ cần sau này đi thêm mấy lần chợ cá bán bán linh ngư, Hứa bá tự nhiên sẽ không tìm hắn phiền phức nữa.
Nhưng hắn không cam tâm tiếp tục bị bóc lột.
Bây giờ bỏ ra nhiều công sức như vậy, ở trong không gian độc lập từ hư không kiến tạo ngư đường, chẳng phải là vì muốn kiếm nhiều một chút linh thạch sao.
Giang Minh không tự mình buôn bán bán linh ngư, tự nhiên không sợ bị điều tra.
Duy nhất cần cảnh giác, là Hứa bá khả năng sẽ vận dụng vũ lực.
Cẩn thận cân nhắc một phen về sau, Giang Minh quyết định ngày mai lại đi một chuyến Thiết Sa thành.
Mục đích chuyến đi này có hai:
Thứ nhất, thuê một gian phòng để tu luyện, đem tu vi đột phá tới Luyện Khí tầng bốn.
Mấy tháng qua, hắn không biết đã ăn bao nhiêu bán linh ngư và nhất giai Linh Ngư, mấy ngày trước tu vi đã đạt Luyện Khí ba tầng viên mãn.
Trước đó, hắn còn đang do dự, có nên tấn cấp hay không.
Mặc dù đã nắm giữ Liễm Khí Quyết, tu sĩ Luyện Khí kỳ không cách nào khám phá tu vi của hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy không quá ổn thỏa.
Bây giờ đối mặt với uy hiếp của Cự Kình bang, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tấn thăng.
Bất quá, hắn cần phải mượn địa phương có linh khí nồng đậm, vận chuyển « Bích Thủy Quyết » mới có thể đột phá đến Luyện Khí tầng bốn.
Thịt Linh Ngư cung cấp linh lực như dòng nước nhỏ, tuy liên tục nhưng khó mà phá vỡ được cửa ải giữa tầng ba và tầng bốn.
Thứ hai, bán số lượng Linh Ngư vật liệu đã góp nhặt mấy tháng qua, lại mua thêm chút phù lục, pháp thuật, để tăng cường thực lực bản thân.
Hắn tu tập « Cửu Luyện Kim Cương Quyết », giai đoạn Luyện Bì có ba cấp độ theo hiệu quả phòng ngự có thể chia làm da trâu, da đá, thiết bì.
Bây giờ hắn đã đạt tới cấp độ "Da trâu", khi công pháp vận chuyển toàn lực, đủ để cứng rắn chống đỡ mấy lần công kích của tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ.
Kia Hứa bá bất quá Luyện Khí tầng bốn, thủ hạ của hắn càng là chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ.
Sau này cho dù có xung đột chính diện, hắn cũng có sức để đánh một trận...