Chương 2: Khai màn (2)
“Anh thử nhìn vào nhà kho đi.”
Đại Kiểm Miêu hùng hổ đứng lên.
“Chuyên gia là một con mẹ nó thứ không đáng tin…”
Lâm Huyền đi vào trong kho.
Đây là lần đầu tiên hắn vào kho bạc, nhưng không giống như trong tưởng tượng của hắn…
“Sao một đồng cũng không có vậy?”
Trong kho trống không.
Không có một đống tiền mặt chất thành núi như trong tưởng tượng, cũng không có đống vàng thỏi như trong phim.
Trên bốn vách tường trong kho được khảm những hàng két sắt ngay ngắn.
Lâm Huyền đến gần xem thử.
Trên mỗi cái két sắt đều viết tên từng người khác nhau.
Vương Thước.
Lưu Lệ Bình.
Vệ Thắng Kim.
Lâm Huyền.
Vương…
?
Lâm Huyền lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào cái tên trên két sắt.
[Lâm Huyền.]
Không thể giả được.
Sao trên cái két sắt này lại có tên mình?
Sau lưng, họng súng nóng rực chĩa thẳng vào gáy mình.
“Kiểm ca, thủ hạ lưu tình.”
Lâm Huyền quyết đoán giơ 2 tay lên đầu hàng.
“Kiểm ca, anh nói phải giữ lời, thứ nhất tôi tay chân sạch sẽ, thứ hai không quyến rũ đại tẩu, anh dọn dẹp nhà mình cũng không thể đổ oan cho tôi đúng không?”
“Đúng rồi, Kiểm ca, tôi nhận là tôi đã lừa anh. Thật ra tôi không phải chuyên gia mật mã… Tôi đang đi dạo trên quảng trường bỗng nhặt được cái mặt nạ Ultraman và đeo lên, kết quả là anh tìm đến nơi liền kéo tôi lên xe mà không nói một lời!”
“Nhưng tôi cũng không biết cái mặt nạ Ultraman này là ám hiệu liên lạc của các anh! Thật sự tôi chỉ muốn đùa một chút nên mới lừa anh, tôi cũng không hại anh!”
“Hơn nữa… nếu hôm nay anh dẫn chuyên gia giải mã thật kia đến thì có khi trời sáng cũng không giải được mật khẩu! Gặp phải tôi là may mắn của anh đó!”
Phụt ha ha.
Tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông vang lên từ phía sau:
“Tôi cũng không ngu đến thế! Nếu trời hửng sáng mà tôi vẫn không giải được mật khẩu thì… có thể được gọi là chuyên gia sao?”
Họng súng nóng rực kia lập tức rời khỏi đầu Lâm Huyền.
Lâm Huyền quay đầu.
Nhận ra đằng sau mình là một người phụ nữ có dáng người thon thả, tóc búi lên, trên mặt đeo mặt nạ Ultraman giống giống hệt hắn.
“Kiểm ca của tôi đâu?”
Người phụ nữ hếch cằm chỉ bên chân.
Đại Kiểm Miêu vẫn đeo mặt nạ nằm trong vũng máu, tay cầm súng, trên gáy có một cái lỗ rất lớn.
“Cô đã giết anh ta?”
“Nếu tôi không giết hắn thì người đang nằm trong vũng máu là anh.”
Người phụ nữ đá bay thi thể.
“Hắn định giết tất cả mọi người để độc chiếm tiền, không phải loại người tốt lành gì.”
“Nhóm của các người khó lãnh đạo…”
“Đừng kéo tôi vào nhóm đó, tôi không cùng một bọn với chúng.”
Người phụ nữ đẩy Lâm Huyền ra, đi đến chỗ két sắt trên tường:
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp hắn. Tôi không nhận ra hắn, chỉ nhìn thấy mặt nạ mèo hoạt hình.”
“Ám hiệu nhận diện của các người có thể cổ hơn không?”
Người phụ nữ không quan tâm Lâm Huyền.
Cô ta liếc nhìn Lâm Huyền rồi quay sang nhìn dãy két sắt trên tường.
Cuối cùng, cô ta dừng lại trước két sắt có tên [Lâm Huyền].
Cô ta nhìn ổ khóa có mật khẩu 8 số, hừ một tiếng rồi ném máy tính bản trên tay đi:
“Hóa ra là khóa cơ…”
Cô ta áp tai lên két sắt, cạch cạch quay ổ khóa.
“Trong két sắt của Lâm Huyền này có gì?” Lâm Huyền từ phía sau tiến lên.
“Không biết.”
“Cô biết Lâm Huyền à?”
“Không biết.”
“Vậy cô mở két sắt của ‘hắn’ làm gì?”
“Sao anh có nhiều vấn đề thế?”
Xuyên qua mặt nạ Ultraman, người phụ nữ lườm Lâm Huyền một cái.
“Cậu có thể chọn đi hoặc ở lại!”
Cô ta tiếp tục loay hoay giải mật khẩu.
Lâm Huyền nhìn mật khẩu 8 số của két sắt suy tư…
“Cô thử 19990320.”
“Cái gì?”
Người phụ nữ không vui nhìn Lâm Huyền.
“Tôi nói mật khẩu của cái két đó, thử 19990320 đi.”
“Đây là số gì vậy?”
“Sinh nhật tôi.” Lâm Huyền chắc chắn nói.
“...”
“...”
“Cậu bị thần kinh à?” Người phụ nữ chân thành nói.
“Nghe tôi đi.”
Lâm Huyền hít sâu một hơi.
Nghiêm túc nhìn chằm chằm vào một người đeo mặt nạ Ultraman khác qua mặt nạ Ultraman của mình.
“Chuông cảnh báo có thể kêu lên bất cứ lúc nào, không ai nói đùa trong trường hợp này cả. Tôi và cô có cùng chung mục đích, thậm chí… tôi còn tò mò hơn cô, rốt cuộc trong cái két sắt này có cái gì?”
“Tin tôi đi.”
Lâm Huyền tiến lên một bước, nghiêm túc nói:
“Cái mật khẩu này chắc chắn không sai!”
Người phụ nữ nhìn Lâm Huyền, không nói gì.
Nhưng hiển nhiên là cô ta bị sự tự tin của Lâm Huyền thuyết phục.
“Cậu… đọc lại một lần nữa.”
“19990320.”
Cạch cạch, cạch cạch.
Người phụ nữ quay hết dãy số, rồi quay lại nhìn Lâm Huyền và ấn xuống nút mở khóa.
Cạch!
Không mở được.
“Khóa?”
Lâm Huyền ngạc nhiên, mật khẩu không đúng!
Người phụ nữ nhăn mày, hít sâu một hơi:
“Lúc nãy tôi nên để Miêu ca đánh chết anh!”
“Anh ta nói là gọi anh ta là Kiểm ca…”
“Đủ rồi!”
Người phụ nữ không thể nhịn được nữa, rút súng chĩa vào Lâm Huyền!
Nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh nói thêm một chữ nữa! Tôi giết anh!”