Chương 23: Sở Sơn Hà (2)
...
Bốp bốp bốp!
Bốp bốp bốp!
Vỗ tay không ngớt.
Lâm Huyền lúc này mới chú ý đến, giáo sư Hứa Vân cao ngạo không gì sánh được, không màng đến thế sự... lúc này cũng đang kích động vỗ tay, trong mắt chỉ toàn là sự kính trọng.
Điều này khiến Lâm Huyền khá bất ngờ.
"Hình như giáo sư Hứa Vân kia rất sùng bái Sở Sơn Hà."
Lâm Huyền nhỏ giọng nói.
Triệu Anh Quân cười lắc đầu:
"Người đàn ông nào mà không muốn trở thành Sở Sơn Hà chứ?"
"Nhưng giáo sư Hứa lại nể mặt Sở Sơn Hà như vậy là có nguyên nhân khác. Những lời Sở Sơn Hà vừa nói không phải là nói suông, những năm gần đây, ông ta vẫn luôn rất ủng hộ sự nghiệp nghiên cứu khoa học của Long quốc."
"Đầu tư vào viện nghiên cứu, lập học bổng, tài trợ cho sinh viên nghèo, đầu tư vào các dự án nghiên cứu khoa học ít người quan tâm, hỗ trợ các nhà khoa học người Hoa trở về nước... ông ta thực sự đã làm rất nhiều việc thiết thực cho sự nghiệp khoa học của Long quốc. Vì vậy, ông ta có uy tín rất cao trong giới nghiên cứu khoa học, danh tiếng rất tốt, nhiều viện sĩ đã công khai khen ngợi ông ta."
"Bấy lâu nay, nghiên cứu của giáo sư Hứa vẫn không có tiến triển... cậu nghĩ xem là ai vẫn luôn tài trợ cho ông ấy?"
Thì ra là vậy.
Lâm Huyền lúc này mới hiểu ra.
Vừa nãy hắn còn thấy giáo sư Hứa Vân không hợp với loại tiệc tối này, hóa ra là nể mặt Sở Sơn Hà.
Nhưng nghe Triệu Anh Quân nói, những việc Sở Sơn Hà làm cũng được coi là hiệp nghĩa.
Cái cách cục này của người ta, xứng đáng có địa vị cao, xứng đáng kiếm tiền.
...
Sau đó.
Là đến phần các doanh nhân quyên góp.
Ít nhất cũng mấy trăm vạn.
Triệu Anh Quân quyên góp một 10 triệu.
Có thể thấy được, những người có thể được mời vào hôm nay đều không phải là doanh nhân bình thường.
Vòng tròn của Sở Sơn Hà, người bình thường không thể chen chân vào được, giàu có hay quyền quý chỉ là tấm vé cơ bản mà thôi. Ít nhất cho đến thời điểm hiện tại, Triệu Anh Quân vẫn chưa thể nói một câu nào với Sở Sơn Hà.
Sau phần quyên góp là đến phần khiêu vũ truyền thống.
Các loại điểm tâm và đồ ăn cao cấp được đặt trên những chiếc bàn ở bên ngoài đại sảnh, ở giữa được để trống làm sàn nhảy. Đoàn nhạc giao hưởng ở tầng hai chính thức bắt đầu, tiếng đàn dây cổ điển và tao nhã vang vọng khắp đại sảnh.
Không biết từ lúc nào Sở Sơn Hà đã rời đi, giáo sư Hứa Vân cũng đã đi từ khi bắt đầu khiêu vũ.
Hiện tại, hầu hết các vị khách đều đang khiêu vũ ở sàn nhảy ở giữa, nhảy một điệu tango cùng bạn nhảy của mình.
Một số ít người ngồi ở những chiếc bàn xung quanh thưởng thức đồ ăn, trò chuyện vui vẻ.
Triệu Anh Quân ngồi bên bàn ăn,tao nhã ăn điểm tâm, nhâm nhi rượu vang. Lâm Huyền đứng sau cô ấy.
Hắn phát hiện ra rằng... có rất nhiều người muốn mời Triệu Anh Quân khiêu vũ, cả trẻ tuổi lẫn lớn tuổi đều có không ít.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy sự tồn tại của Lâm Huyền, thì tất cả đều tỏ ra vẻ bừng tỉnh, sau đó mỉm cười, quay đầu bỏ đi.
"... Hay là tôi đứng xa một chút nhé?"
Lâm Huyền cúi người nói.
Triệu Anh Quân dùng khăn ăn chấm nhẹ khóe miệng, nhắm mắt lại:
"Cậu đứng xa một chút, vậy thì ý nghĩa việc tôi đưa cậu đến đây là gì?"
"Ngồi xuống ăn chút gì đi."
...
Thời gian sau đó rất nhàm chán.
Triệu Anh Quân ngồi đó, nhắm mắt lại trầm ngâm suy nghĩ.
Lâm Huyền đoán rằng, nhất định cô ấy đang nghĩ cách thuyết phục giáo sư Hứa Vân.
Hôm nay cô ấy lấy ra một 10 triệu để quyên góp, ước chừng là để lấy lòng giáo sư Hứa.
Nhưng Lâm Huyền cảm thấy tiền của cô ấy chắc chắn sẽ đổ sông đổ bể...
Giáo sư Hứa Vân rất cố chấp, rất bướng bỉnh, thật sự không phải người bình thường có thể thuyết phục được.
Có lẽ nếu Sở Sơn Hà ra mặt thì được, dù sao ông ta cũng là ân nhân tài trợ cho Hứa Vân.
Nhưng Sở Sơn Hà là nhân vật như thế nào chứ, chắc chắn ông ta sẽ không ra mặt để nói giúp Triệu Anh Quân, rõ ràng hai người không cùng một đẳng cấp.
"Không có hy vọng."
Lâm Huyền không còn nghĩ đến chuyện này nữa, lực bất tòng tâm.
Trước mặt những người quyền cao chức trọng này, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé như hạt vừng, không thể gây ra bất kỳ sóng gió nào, thậm chí không thể thu hút được bất kỳ sự chú ý nào.
Trong mơ, hắn cũng là đại ma vương ngang ngược coi trời bằng vung của thành phố đó.
Nhưng ở Đông Hải, hắn chỉ là một hạt vừng, một hạt vừng nhỏ bé không đáng kể mà thôi...