Chương 23 Nhị giai đan đạo
"Tiểu tử này, sao lại có chút tà dị."
Công Tôn Dương chú ý tới ánh mắt của Dư Trường Sinh. Đối phương đã cúi đầu, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc hắn phát giác được sự thay đổi vừa rồi.
"Chẳng lẽ hắn thật sự học được gì đó?"
Nghĩ đến đây, Công Tôn Dương bật cười lắc đầu.
Đông đảo ngoại môn đệ tử theo hắn học mà không có học được gì, một tên tạp dịch nhỏ bé nào có khả năng chỉ trong một ngày đã học được những thứ đó.
Công Tôn Dương chỉ cảm thấy mình ngủ quá nhiều, sinh ra ảo giác, vì vậy tiếp tục giảng thuật một chút kiến thức nhỏ của Tam Văn Hỏa Luyện Đan Thuật.
Phương pháp này có ba tinh túy, sơ vì "Chậm", giữa vì "Tĩnh", cao vì "Không".
Nhưng làm sao chậm, lại người có người lĩnh ngộ. Đừng nhìn những đệ tử kia đều đang ngủ, trên thực tế bọn hắn đều đang bắt chước Công Tôn Dương chậm.
Nhưng chân chính có thể ngộ ra được lại chẳng có mấy, dù sao "học ta người sống, giống ta người chết", bọn hắn căn bản không dụng tâm trải nghiệm cái gì gọi là "chậm công ra việc tinh tế".
Ngay cả lúc trước hắn học thuật luyện đan này, cũng phải bỏ ra một năm rưỡi mới nhập môn.
Chỉ có Dư Trường Sinh mượn dùng tinh hoa của hệ thống mới có thể làm được nhập môn ngay lập tức.
Giảng bài kết thúc, Công Tôn Dương rời đi một lúc, các đệ tử khác mới dần dần tỉnh lại.
"A? Kết thúc rồi à, hôm nay vẫn là không học được gì cả."
Đường Hưng gãi đầu, có chút buồn bực nói: "Ta nghi lão già kia đang lừa chúng ta, nào có dạy học kiểu này, tháng sau ta nhất định không đóng tiền nữa!"
"Đúng vậy, ta cũng đau lòng linh thạch lắm, tháng sau ta đổi sang lớp của Đan sư khác, nghe nói những đạo hữu cùng ta tới đều đã sơ bộ nhập môn."
Bên cạnh, một ngoại môn đệ tử phàn nàn.
"Xuỵt, giữ im lặng đi, nói nhỏ thôi."
Một ngoại môn đệ tử khác vội vàng nói.
"A, hắn còn chưa tỉnh? Chẳng lẽ thật sự ngủ quên rồi?"
Nói rồi, ba tên đệ tử nhìn về phía Dư Trường Sinh, người đến chậm nhất.
"Chắc là đệ tử xuất thân từ đại gia tộc nào đó, thiên phú không tốt nên bị điều đến làm tạp dịch, lại bỏ ra nhiều linh thạch như vậy để học luyện đan thuật, còn bại gia hơn ta nữa."
"Đi thôi, đi thôi."
Đường Hưng tò mò nhìn Dư Trường Sinh, rồi đi theo hai tên đệ tử khác rời đi.
Một canh giờ sau, Dư Trường Sinh yếu ớt tỉnh lại, nhìn thoáng qua số liệu của mình.
Tam Văn Hỏa Luyện Đan Thuật tăng lên 10 điểm, Nhất giai đan đạo lại chỉ tăng lên 1 điểm.
Nếu không có hệ thống, hắn phải theo Công Tôn Dương học ba tháng mới có thể nâng Tam Văn Hỏa Luyện Đan Thuật lên đến đỉnh phong nhập môn.
"Khó thật, khó, không trách nhiều người không học được chính tông luyện đan thuật, những pháp môn này đòi hỏi ngộ tính quá lớn, thông minh như ta một tiết học mới tăng 10 điểm, huống chi những người khác."
Dư Trường Sinh thở dài, thu dọn tâm tình, rời khỏi Luyện Đan Đường.
Sau đó hắn phải tích lũy tinh hoa, ưu tiên nâng cao Tam Văn Hỏa Luyện Đan Thuật, chỉ có thủ pháp tăng lên, sự lý giải về đan đạo mới càng sâu sắc.
Chờ cả hai đều đạt đến trình độ nhất định, hắn sẽ thử luyện đan dược đầu tiên.
Cứ như vậy, một tháng sau, khóa học của Công Tôn Dương kết thúc, Dư Trường Sinh muốn tiếp tục nghe phải tốn thêm ba trăm ba mươi ba mai linh thạch.
Trong khoảng thời gian này, Dư Trường Sinh lại bán được hai con Linh Kê Vương, cộng thêm số linh thạch còn lại và tiền công tháng này, trên người hắn có tổng cộng một trăm năm mươi tám mai hạ phẩm linh thạch.
Số linh thạch này, chưa đủ một nửa học phí tháng sau.
Mà hắn cũng không định tiếp tục nghe, bởi vì Tam Văn Hỏa Luyện Đan Thuật sau khi được bổ sung điểm số đã đạt đến trình độ thuần thục, ngay cả Nhất giai đan đạo cũng lên tới Nhị giai đan đạo.
Với trình độ hiện tại, luyện chế đan dược Nhất giai đã chắc chắn, linh thạch này đương nhiên phải dùng để mua linh thảo, tiếp tục nghe những kiến thức cơ bản này đã vô ích.
Công Tôn Dương híp mắt lại, nhìn thấy Dư Trường Sinh rời đi, thầm nghĩ.
Quả nhiên tên này không hợp với pháp môn này, haiz, ta đã nghĩ nhiều rồi.
Phương pháp này lẽ nào thật sự sẽ tuyệt tích ở đời ta?
Ngẫm lại lời sư phụ trước khi mất, dặn dò ta phải phát dương quang đại Tam Văn Hỏa Luyện Đan Thuật, trong lòng hắn liền áy náy.
Thiên phú của hắn trong số các đan sư không được ưu tú, cho nên lớn tuổi như vậy mới đột phá đến Tam giai. Chân chính có thiên phú luyện đan, sẽ học nhanh, gấp pháp môn, chứ không phải hắn loại chậm rãi ung dung luyện đan này.
"Không ai biết chân pháp của ta a!"
Công Tôn Dương thở dài, lại nhắm mắt ngủ gật.
Dư Trường Sinh ra khỏi chủ phong liền đến Ngư phường thị.
Luyện Đan Đường trong đó quả thật có linh dược hắn cần, thậm chí có thể mua đủ ngay lập tức, chỉ là giá cả lại cao hơn ngoại giới mấy phần, không phải hắn có thể chấp nhận.
Hắn là loại tiểu gia nhà nghèo, có thể tiết kiệm được chút nào thì tiết kiệm chút đó.
"Vị tiên trưởng này định mua gì? Chúng ta Nhất phẩm Dược đường có đủ thứ cần có, ngay cả Trúc Cơ Đan mỗi năm cũng có thể cung cấp."
Dư Trường Sinh vừa đến Dược đường, đã thấy một người hầu áo xanh cười đón.
Lúc này hắn đã ngụy trang tốt, hiện ra tu vi Luyện Khí đỉnh phong.
"Có đan phương không?"
Dư Trường Sinh hỏi bằng giọng trầm thấp khàn khàn.
Áo xanh người hầu nghe xong, lập tức mừng rỡ, cười nói: "Có có có, đan phương các loại đan dược Nhất giai chúng ta đều có, chỉ là giá cả không được rẻ."
Mua đan phương đơn giản có hai loại người, một loại là tu sĩ mới tiếp xúc luyện đan thuật, một loại là đan sư muốn luyện chế các loại đan dược khác.
Vô luận loại nào, đều hợp tác mua bán với Nhất phẩm Dược đường.
Giống Ngư phường thị, các tán tu đan sư luyện chế được đan dược phẩm tướng tốt đều mang đến đây bán, vì giá cao hơn, còn phẩm tướng không tốt thì tự bày bán, tùy tiện xử lý.
"Vị tiên trưởng này, ngài xem mấy đan phương này." Áo xanh người hầu dẫn Dư Trường Sinh vào một gian hàng, giới thiệu.
"Nhất giai Tích Cốc đan, Khí Huyết Đan, Hoàng Tán Đan, Tụ Khí Đan, giải độc đan."
"Những đan phương này độ khó từ nhỏ đến lớn, trong đó giải độc đan thuộc hàng Nhất giai cao phẩm, có thể giải hầu hết độc tố, kể cả trúng kịch độc Độc Linh Mãng cũng không sao."
Dư Trường Sinh xem xong, thấy đau răng.
Giá cả những đan phương này đắt hơn hắn tưởng tượng, ngay cả đan sư cũng biết đan phương Tích Cốc đan cũng cần hai mươi lăm mai hạ phẩm linh thạch, cướp giật à?
"Giá cả này đắt hơn ngoại giới nhiều a." Dư Trường Sinh ngẩng đầu hỏi.
"Hắc hắc, tiên trưởng nói đùa, đan phương của những tán tu ngoại giới làm sao so với Nhất phẩm Dược đường chúng ta được, phương pháp luyện chế đan phương chúng ta đều rất tỉ mỉ, lại tính toán kỹ lưỡng lượng linh dược, chưa kể tỉ lệ thành đan cao hơn họ, xác suất luyện ra đan văn cũng cao hơn rất nhiều."
Áo xanh người hầu chỉ tay, tự hào nói: "Ví dụ như đan phương Tụ Khí Đan này, chỉ cần luyện chế nghiêm ngặt theo trên đó, một lò có thể ra tám cái trở lên, một đạo đan văn không kém gì ba cái."
"Còn dựa theo đan phương của tán tu khác, xác suất thành công thấp chưa kể, có thể thành sáu cái hay không còn là vấn đề, cái này một tăng một giảm, nếu luyện thêm mấy lò, phí linh thạch không phải vẫn hơn đan phương chúng ta nhiều sao?"
Nghe vậy, Dư Trường Sinh suy nghĩ một lát, thấy lời hắn không phải không có lý.
"Vậy mua đan phương này."
Áo xanh người hầu lập tức vui mừng, lấy ra đan phương.
"Đan phương Tụ Khí Đan, Nhất giai cao phẩm, một trăm lẻ năm mai hạ phẩm linh thạch."
"Không biết tiên trưởng còn cần gì nữa?"
"Chuẩn bị cả những nguyên liệu trên đó cho ta."
"Được rồi!"