Chương 27 - Đan Đỉnh Các
- Luôn cảm giác phỉ tu đến cũng sẽ rơi lệ…
Phương Tịch thở ra một hơi dài, nhìn thịt Yêu Ma, lẩm bẩm nói:
- Có lẽ ta có thể bán chúng… Không, không tới Luyện Khí trung kỳ, không thể mạo hiểm!
Hắn ở võ quán Bạch Vân cũng nghe qua, Hàn mập bán thịt Yêu Ma tên là thịt Thái Tuế, chính là loại trắng như tuyết, ăn sống cũng không tanh.
Đồng thời có hiệu quả thông máu ích khí, Mộ Phiếu Miểu cũng không dám ăn nhiều…
Tuy đã sớm biết tình huống cụ thể, nhưng Phương Tịch vẫn không có lập tức ăn thịt Yêu Ma.
- Tu tiên giả cũng thường thường nấu nướng thịt Yêu Thú, có thể bổ sung linh khí, đối với thể tu mà nói càng là linh đan diệu dược vô thượng, tự nhiên có thủ đoạn phân biệt…
Phương Tịch nhìn thịt Thái Tuế, suy nghĩ một chút, đánh ra một đạo pháp quyết.
Vù!
Một vòng ánh sáng hiện lên ở trên thịt Thái Tuế, màu sắc không ngừng chuyển biến, cuối cùng dừng lại ở trình độ màu xanh sẫm.
- Cơ bản vô hại, nhưng cũng có thể tổn thương thân thể…
Phương Tịch thoáng gật đầu.
- Thủ đoạn phân biệt độc vật, thậm chí trị liệu của tu tiên giả cũng rất nhiều… Để cho an toàn, có thể chuẩn bị một viên Giải Độc Đan, lại thêm một tấm Hồi Xuân Phù.
Nghĩ đến vấn đề phù lục, Phương Tịch nhất thời quyết định đi tìm hàng xóm mới Trần Bình giải quyết.
Vị linh nông mới này tựa hồ biết thuật vẽ bùa, có thể thân cận nhiều hơn.
Đồng thời điều này cũng có thể mở rộng nhân mạch cho nguyên chủ.
Vốn Phương Tịch một lòng khổ tu, ngoại trừ hàng xóm thì không có bằng hữu, càng không tiếp xúc tới vòng tròn gì.
Nhưng lúc này Phương Tịch đã quyết định mở rộng nhân mạch, chuẩn bị cho ngày sau tiêu thụ thịt Yêu Ma thậm chí mua tài nguyên cao cấp hơn.
Nghĩ đến liền làm!
Sáng sớm hôm sau, Phương Tịch đợi ở cửa rất sớm, chờ Trần Bình ra ngoài:
- Trần đạo hữu… ra ngoài sao?
- Phải.
Trần Bình thoạt nhìn giống như những linh nông khác, trung thực, nhát gan sợ phiền phức, nghe vậy hỏi:
- Phương đạo hữu… Có việc gì sao?
- Vâng… Trần đạo hữu hẳn là Phù Sư? Ta muốn mua một tấm Hồi Xuân Phù, không biết…
Phương Tịch thăm dò hỏi.
Sắc mặt Trần Bình khẽ đổi, sau đó cười khổ, liên tục xua tay:
- Phù Lục chi đạo bác đại tinh thâm, ta sao dám xưng Phù Sư gì? Chỉ là theo Tông đại sư học mấy ngày, còn ở giai đoạn nhập môn, ngay cả phù lục cấp một hạ phẩm cũng vẽ gian nan…
Tu sĩ tứ nghệ, đan trận phù khí, mỗi một loại đều tốn hao rất nhiều thời gian.
Dù Phù Lục chi đạo nhập môn tương đối đơn giản, lại khó có thể tinh thâm.
Nếu vẽ quá gian nan, liền đại biểu tiền lời không bằng thành phẩm, sẽ lỗ vốn.
- Đã không tệ, không biết đạo hữu có Hồi Xuân Phù không?
Phương Tịch lại bổ sung một câu:
- Ta lấy giá phường thị thu mua.
- Cái này… Đúng là còn một tấm.
Nghe được giá bình quân của phường thị, Trần Bình nhất thời không nhịn được, lấy ra một tấm phù lục màu xanh lá.
Mượn cơ hội này, hai người lại trò chuyện vài câu, lúc này Trần Bình mới cáo từ rời đi.
- Không nghĩ tới, lại còn tính nửa cái người quen, theo Tông Phù Sư học mấy ngày?
Nhìn bóng lưng Trần Bình rời đi, bỗng nhiên Phương Tịch nghĩ đến đôi vợ chồng bán phù lục kia, cảm giác thế giới này thật nhỏ.
Đương nhiên, cũng bởi vì Thanh Trúc Phường Thị vốn rất nhỏ, Phù Sư cũng chỉ có mấy vị.
Dù thế nào, lần này coi như thu hoạch không tệ.
- Đã có Hồi Xuân Phù, vậy chỉ còn thiếu một hạt Giải Độc Đan…
Phương Tịch lẩm bẩm, tiến vào Thanh Trúc Phường Thị.
Đan Đỉnh Các!
Lầu gỗ sáu tầng, xây dựng tinh xảo, mái hiên tỏa ra mùi cây cỏ thơm ngát nhàn nhạt.
Đối với vật phẩm như đan dược, Phương Tịch luôn rất cẩn thận.
Tuy tán tu bán đan dược giá cả hơi rẻ, nhưng chưa hẳn có thể bảo đảm chất lượng.
Mà đan phường của các đại thế lực thì tốt hơn rất nhiều.
Đan Đỉnh Các đã có uy tín và danh dự mấy trăm năm, thế lực phía sau còn cường đại hơn Tư Đồ gia mấy lần.
Đối với bọn hắn mà nói, duy trì bảng hiệu cùng danh tiếng mới là lợi ích lớn nhất, vì vậy phẩm chất của đan dược rất đáng tin cậy.
Đương nhiên, cũng chỉ đáng tin cậy mà thôi, sau khi mua về, vẫn phải cẩn thận kiểm tra.
- Vị đạo hữu này, muốn mua loại đan dược nào?
Thời điểm Phương Tịch đang thưởng thức Đan Đỉnh Các, một thiếu nữ mặc y phục màu xanh lục tiến đến:
- Thiếp thân Trác Lục Đình, đối với đan dược bình thường cũng có biết chút ít.
Nàng môi đỏ mắt hạnh, bộ dạng rất tốt, thậm chí còn không che giấu khí tức tu vi, nhất thời làm Phương Tịch nhìn ra, đây là một Luyện Khí trung kỳ.
- Đan Đỉnh Các thật ghê gớm, một người bán hàng cũng là Luyện Khí trung kỳ…
- Được rồi, người ta vốn rất trâu bò.
Trong lòng có chút chua xót, Phương Tịch cười khổ nói:
- Ta cần một viên Giải Độc Đan.
- Đan dược giải độc, bản các có Thanh Linh Đan cấp một hạ phẩm, có tác dụng với nhiều loại độc tố, nếu ghét bỏ hiệu quả không tốt, Khư Độc Đan nhất giai trung phẩm, thậm chí Vạn Linh Đan nhất giai thượng phẩm cũng có, chỉ là giá cả…