Chương 28 - Đan Đỉnh Các 2
Trác Lục Đình yêu kiều cười khẽ.
- Ta có một bằng hữu, ăn nhầm thịt Yêu Thú xa lạ nào đó…
Phương Tịch bắt đầu biên chuyện.
Trác Lục Đình suy nghĩ một chút nói:
- Thông thường mà nói, Yêu Thú sẽ không hạ độc trong ở máu tươi và thịt của mình, chỉ cần không phải ăn nhầm túi chứa chất độc, trúng độc sẽ không quá sâu, Thanh Linh Đan có hiệu quả giảm bớt thú độc, đạo hữu có thể mua một viên thử xem, nếu không được, thì mời vị đạo hữu kia tới, để dược sư của bản các thăm khám…
- Vậy được rồi, một viên Thanh Linh Đan bán bao nhiêu?
Phương Tịch gật gù.
- Một viên linh thạch hạ phẩm.
Trác Lục Đình cười híp mắt trả lời.
- Thật mắc!
- Quầy hàng bên ngoài nhiều nhất chỉ cần bảy tám viên linh tinh!
Trong lòng Phương Tịch nhỏ máu, nhưng vẫn mặt không cảm giao linh tinh, đổi tới một cái bình nhỏ.
- Không biết đạo hữu còn nhu cầu gì khác không?
Trác Lục Đình hoàn thành giao dịch, tâm tình không tệ.
- Ta xem một chút…
Phương Tịch chắp hai tay sau lưng, đi dạo ở trong Đan Đỉnh Các một chút.
Đột nhiên hắn ngừng lại ở trước một giá gỗ.
Trên giá gỗ, thình lình bày rất nhiều linh tửu, có dùng vò chứa, có dùng bình phong kín.
- Đây là linh tửu, lấy linh mễ làm chủ, hỗn hợp các loại linh dược ủ thành…
Trác Lục Đình giải thích:
- Trong tu tiên giả chúng ta, có không ít người thích uống rượu, không chỉ vậy, rất nhiều linh tửu còn có công hiệu riêng, tỷ như Ích Cốc Tửu này, hoàn toàn có thể dùng như linh thực, uống một hớp, ba ngày không cần ăn uống… hay Bách Hoa Tửu này, không chỉ hương vị ngon, còn giúp ích nữ tu Luyện Khí… nếu bằng hữu của đạo hữu trúng độc rắn, vậy Bách Xà Tửu này có công hiệu giải độc!
- Thì ra là vậy…
Phương Tịch mặt không hề cảm xúc, rất có phong độ của đại lão.
Ở tu tiên giới, trừ tu tiên tứ nghệ, còn có rất nhiều nghề phụ khác.
Tỷ như Y Sư trị liệu thương thế, Linh Trù Sư chế biến linh thực, thậm chí Nhưỡng Tửu Sư, Linh Mạch Sư…
Thuật cất rượu này, có thể tính là tiểu đạo riêng, cũng có thể tính là một chi nhánh của thuật luyện đan.
Phương Tịch nhìn giá cả, sau đó trực tiếp cáo từ.
Hiện tại dù hắn dùng hết tiền, cũng chưa chắc mua được một vò linh tửu.
- Còn tửu phương cất rượu, thì càng không cần nghĩ, mua không nổi…
Phương Tịch âm thầm tiếc hận, làm linh nông, đúng là rất xứng với cất rượu.
- Ở Đan Đỉnh Các không mua nổi, vậy đi quầy hàng dạo một vòng, thử vận may xem sao?
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu đi dạo các quầy hàng.
Từ sau khi xuyên qua, Phương Tịch cũng không phải không bị tiểu thuyết tẩy não, đi dạo các sạp chợ, muốn tìm kiếm cơ duyên.
Kết quả thì không cần phải nói.
Trong tiểu thuyết đều là lừa người!
Đừng nói nhặt được cơ duyên nghịch thiên, ngay cả mua rẻ chút cũng không có!
Không nói hắn, dù một năm này quan sát, tán tu từ quầy hàng mua được vật tốt, một cái cũng không có.
Ngược lại tu sĩ cảm thấy thiệt thòi, thậm chí bị hố đến mất hết vốn liếng thì nhiều vô số kể.
Trong đó có mấy cái chịu không được đả kích muốn đại náo phường thị, cuối cùng bị đội chấp pháp của Tư Đồ gia ném ra ngoài, chỉ có thể nói một chữ… thảm?
Trong phường thị.
Phương Tịch đi dạo một vòng, tuy coi trọng mấy thứ, nhưng trong túi ngượng ngùng, không có cách nào mua.
Đặc biệt là nhìn thấy mấy phương pháp cất rượu không trọn vẹn, để hắn mê tít mắt.
- Quên đi… Cất rượu cái gì, chính ta cũng có thể thử nghiệm… lấy gạo Linh Trúc làm tài liệu trụ cột, cùng lắm thì mỗi lần ủ ít một chút…
- Lấy linh mễ sản xuất, những hiệu quả khác không có, nhưng hiệu quả lấp đầy bụng, bổ ích linh khí hẳn vẫn có…
Thời điểm Phương Tịch suy nghĩ, chân bất tri bất giác đi tới trước quầy hàng phù lục.
Nơi này là chỗ Tông Phù Sư thường bán, thuần túy thuộc về bản năng thân thể, muốn đến mua hàng rẻ.
Bất quá hôm nay Tông Phù Sư không tới, mà là đạo lữ của hắn Lục Chi bày sạp.
Mà bên cạnh quầy hàng, vừa vặn còn có một người khác.
- Ồ? Đây không phải Trần đạo hữu sao?
Phương Tịch nhìn thấy Trần Bình, cười tiến lên hỏi thăm.
- Phương đạo hữu…
Nụ cười của Trần Bình có chút không tự nhiên, qua loa vài câu liền nhanh chóng rời đi.
- Trần đạo hữu đến mua linh phù gì? Hoặc mua lá bùa, linh sa?
Phương Tịch nhìn bóng lưng của Trần Bình rời đi.
- Phi, một kẻ xấu xa mà thôi.
Lục Chi vóc người xinh đẹp, tính cách lại rất đanh đá, tu vi Luyện Khí tầng sáu, nàng mắng:
- Trần tiểu tử này tặc mi thử nhãn, lúc trước mặt dày mày dạn ở nhà ta học vẽ bùa, ánh mắt liền thích nhìn loạn lão nương…
- Ồ…
Phương Tịch suy tư nhìn Lục Chi, không thể không thừa nhận, nàng xác thực là đại mỹ nhân.
Tuy tuổi hơi lớn, nhưng mang theo phong vận thành thục.
- Không nghĩ tới, nguyên lai Trần Bình thích loại này.
- Ngươi thì sao? Muốn mua phù lục gì thì nói, không nên tiêu khiển lão nương!
Hai tay Lục Chi chống nạnh, nếu không phải nể tình Phương Tịch là khách quen, nàng đã mắng người.
- Ta đi ngay, đi ngay.
Trên mặt Phương Tịch mang theo nụ cười áy náy, trở lại khu lều gỗ của linh nông.