Chương 37 - Hạ Măng Cùng Cất Rượu
Yêu Thú này da lông máu thịt cực kỳ cứng cỏi, võ giả khí huyết tam biến bình thường chưa chắc có thể phá, chỉ có võ quán chủ mới có chút tác dụng.
Lúc này từng người tiến lên, lột da rút xương, bận rộn đến không còn biết trời đâu đất đâu.
- Ai… Nguyên Hợp Sơn chính là Nguyên Hợp Sơn, ngươi xem Ngũ Lôi Chưởng này, kình lực mãnh liệt giống như thiên phạt…
Phong huynh dọc theo vết thương lột xuống một miếng thịt sói, chính nói gì đó, bỗng nhiên kinh hô:
- Không…
- Hả?
Mấy vị võ quán chủ khác bị sợ hết hồn, vội vã lui lại mấy bước, bày ra tư thế võ học.
- Có… Có đồ vật… di động!
Phong huynh quay lưng về phía mọi người, nói chuyện đứt quãng.
Mà xác sói trên mặt đất, tình cảnh quái quỷ đang phát sinh.
Từng dây leo màu đen từ trong thi thể Yêu Lang chui vào chui ra, tựa hồ thay thế mạch máu và xương cốt của đối phương, một lần nữa chống đỡ lấy máu thịt.
Răng rắc, cọt kẹt…
Âm thanh làm người tê răng không ngừng vang lên, đây là dây leo kia đang gặm nhấm di cốt của Yêu Lang, cũng từng chút thay vào đó…
Gào gừ!
Trong nháy mắt, Yêu Lang vốn đã tử vong, lần nữa run run rẩy rẩy đứng lên, miệng vết thương còn đang không ngừng nhỏ máu, phát ra một tiếng rít lên, mắt sói vô thần nhìn mọi người ở đây!
- Khanh khách…
Một võ quán chủ vẻ mặt tái nhợt:
- Phong huynh, cái này… chúng ta làm sao bây giờ?
- Ta… làm sao… biết?
Phong huynh xoay người, từ trong miệng, lỗ mũi, lỗ tai… Cũng có sợi rễ bé nhỏ mọc ra.
Thoạt nhìn giống như sợi rễ của một loại thực vật nào đó!
Không nghi ngờ chút nào, hắn cũng gặp độc thủ.
- Không được, Phong huynh…
- Nghiệp chướng, xem Bôn Lôi Thủ của ta!
Các loại gầm lên liên tiếp phát ra, sau đó liền hóa thành từng tiếng kêu thảm thiết.
Đến cuối cùng, các loại âm thanh biến mất không còn tăm tích, chỉ có tiếng gặm nhấm bé nhỏ không ngừng vang lên.
Sau đó từng thân thể không trọn vẹn lảo đảo đứng dậy, cùng xác sói nhìn về phương hướng thành Hắc Thạch, trên mặt xám trắng kéo ra nụ cười cứng ngắc…
…
Phương Tịch không biết chuyện xảy ra ở ngoài thành Hắc Thạch.
Hắn đã trở lại tu tiên giới Nam Hoang.
Bất kể là tu luyện võ công hay Trường Xuân Quyết, ở tu tiên giới Nam Hoang đều dễ dàng hơn.
Đi tới trong sân của mình, Phương Tịch nhìn thấy Trần Bình mới vừa từ bên ngoài trở về.
Ân, bước chân của đối phương phù phiếm, thân ảnh kia, không hiểu sao để Phương Tịch liên tưởng đến Mạch lão đầu.
- Trần đạo hữu.
Hắn đi lên hỏi thăm.
- Phương đạo hữu.
Trần Bình đáp lễ, trên mặt hiện ra vẻ thỏa mãn, lại mang theo cảm kích nói:
- Hồng Phong tiên tử kia quả nhiên hiểu ý rất… Còn cần cảm tạ lần trước đạo hữu cho biết.
- Nơi nào nơi nào.
Phương Tịch khách khí vài câu, mọi người thảo luận tâm đắc một phen, nhất thời cảm giác quan hệ lại rút ngắn rất nhiều.
- Ta đã sớm muốn kết giao nhiều đạo hữu, chỉ là bản thân có chút nhút nhát…
Phương Tịch cuối cùng cũng nói ra buồn phiền của mình.
Nghe vậy, Trần Bình lập tức cười to:
- Ta ở trong phường thị quen biết vài đạo hữu, đến thời điểm giới thiệu cho ngươi nhận thức…
Nhìn bóng lưng người này trở về nhà, Phương Tịch gật gù, lại lắc đầu.
Trên thực tế, nếu Trần Bình có thể chuyển si mê từ Lục Chi đạo hữu lên người Hồng Phong tiên tử, cái kia ngược lại là một chuyện tốt…
Dù sao cũng coi như một người muốn đánh, một người muốn bị đánh không phải sao? Chỉ là hơi phí linh thạch.
…
Xuân qua hạ đến.
Khi tiếng sấm của mưa đầu mùa hạ nổ vang, Phương Tịch mặc áo tơi, đi tới trong rừng trúc.
- Mưa thuận gió hoà, vạn vật sinh sôi, tật!
Trong rừng trúc, Phương Tịch biểu hiện nghiêm túc, tay bấm pháp quyết.
Nương theo pháp lực trong cơ thể nhanh chóng tiêu tan, một đạo ấn quyết hiện lên, từ từ rõ ràng, sau đó bay lên giữa không trung.
Từng đoàn hơi nước xuất hiện, bao phủ mảnh đất hắn thuê, sau đó hạ xuống mưa bụi.
Từng tia từng sợi, như mộng như sương.
Xuân Phong Hóa Vũ Thuật!
Thuật này không chỉ có thể triệu hồi nước mưa, còn ở trong nước mưa pha tạp vào linh lực yếu ớt, có thể xúc tiến Linh Trúc trưởng thành!
Sàn sạt!
Giọt mưa ẩn chứa linh khí rơi ở trên đại địa, nhanh chóng thẩm thấu vào trong thổ nhưỡng, bị rễ Linh Trúc hút đi.
Dưới nền đất, có sinh cơ ngoan cường đột phá bùn đất lao ra, cây măng non lộ ra đỉnh nhọn.
- Xuân đến hạ chí, vạn vật sinh sôi, tuyệt diệu khó tả…
Phương Tịch mở hai tay, thậm chí ngẩng đầu lên, mặc cho nước mưa linh khí nện ở trên áo tơi, tung xuống trên mặt mình, mang theo vẻ thỏa mãn.
Lúc này, đã đến ngày trồng Linh Trúc Mễ.
Làm linh nông, mỗi cách một đoạn thời gian, nhất định phải đến đây triển khai Xuân Phong Hóa Vũ Thuật, cung cấp chất dinh dưỡng cho măng trúc.
Cái này cùng sang năm thu hoạch là chung một nhịp thở, bất kỳ linh nông nào cũng không dám chậm trễ.
Bao quát Trần Bình!
Tuy rất không muốn, nhưng căn cứ đối phương nói, gần đây đã giảm bớt số lần gặp mặt Hồng Phong tiên tử.
Hết cách rồi, trình độ vẽ bùa của hắn còn không đủ sức cầm cự tu luyện, trước mắt vẫn phải dựa vào trồng trọt linh điền nuôi gia đình.