Chương 41: Có Khả Năng Ra Tử Kim
"Linh thú?" Giang Hạo có chút bất ngờ.
Một tháng qua bình tĩnh lạ thường, Liễu Tinh Thần không tới tìm hắn, sư phụ cũng không hỏi thăm gì.
Kim Châu Hoành chết, dường như không dẫn tới bất cứ biến động gì.
Một Kim Đan, không có lý gì lại bình tĩnh như vậy mới phải.
Nhưng trước khi Chấp Pháp đường tìm đến, hắn cũng không thể làm gì, trước mắt chỉ có thể nỗ lực góp nhặt tu vi, sau đó củng cố tu vi.
Làm tốt việc mình nên làm là được.
Đột nhiên xuất hiện linh thú, cũng trong phạm vi hắn quản lý.
Đi vào linh điền, Giang Hạo tìm kiếm bốn phía.
Không có ảnh hưởng lớn, chứng tỏ mức độ nguy hiểm không cao.
Nhưng mắt mũi đệ tử Luyện Khí vụng về, có lẽ không biết mức độ nguy hiểm của linh thú.
Rì rào!
Khi Giang Hạo tới gần, có linh dược bắt đầu lắc lư, chứng tỏ linh thú đã chú ý đến hắn.
Vù!
Đột nhiên xuất hiện thân ảnh màu trắng, công kích tới.
Giang Hạo vô thức tránh né.
Sau đó linh thú chui vào bên trong dược điền, lần nữa biến mất.
"Không lớn, tốc độ lại rất nhanh."
Giang Hạo hiểu rõ đại khái, chắc chắn Trúc Cơ sơ kỳ đều không thể bắt kịp tốc độ này, Luyện Khí đương nhiên không có cách nào.
Rì rào!
Đối phương lại công kích một lần nữa, Giang Hạo xuất ra Bán Nguyệt đao ngăn cản.
Keng!
Lực đạo mạnh mẽ khiến Giang Hạo phải lùi về sau một bước, đối phương cũng bị đánh bay, chui vào linh điền.
"Lực công kích cũng không tệ, đây là một linh thú Trúc Cơ sơ kỳ? Của ai?"
Thiên Âm tông không có nơi chuyên nuôi linh thú, phần lớn linh thú đều có chủ.
Xuất hiện ở Đoạn Tình nhai, tám chín phần là của đệ tử chân truyền hoặc Trưởng lão Chấp sự.
Vì không muốn đắc tội với những người này, Giang Hạo cũng không ra tay quá nặng.
Rì rào!
Nháy mắt cảm nhận được vị trí của đối phương, Giang Hạo vung Bán Nguyệt đao lên.
Ma Âm cuồn cuộn.
Ầm ầm!
Trường đao hạ xuống, Ma Âm cuốn đi như một làn sóng.
Nhất thời linh dược mất đi động tĩnh.
Giang Hạo lĩnh hội toàn bộ Ma Âm trảm, hiện tại hắn có khả năng chỉ xuất Ma Âm, không xuất đao phong.
Ma Âm lướt qua, những người khác nhìn sang, động tĩnh này tự nhiên kinh động đến bọn họ.
Nếu như đánh lên bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ chạy giữ mạng trước tiên, dù sao phần lớn bọn họ đều là người bình thường.
"Không có việc gì, các ngươi cứ tiếp tục làm việc.
"Nói câu trấn an, Giang Hạo hướng đến vị trí của linh thú.
Những người khác nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu bận rộn, nhưng trong lúc bận rộn sẽ vụng trộm quan sát Giang Hạo.
Tò mò bên kia xảy ra chuyện gì.
Lúc này Giang Hạo gỡ linh dược ra, nhìn vào trong.
Một linh thú trắng như tuyết đang sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh, nó có một đôi tai thật dài, dáng vẻ nhìn qua giống một con thỏ.
Giang Hạo nắm lấy tai của nó nhấc lên, phát hiện khác với con thỏ bình thường, thân hình không giống động vật, mà giống người, có hai chân hai tay.
Giống một con thỏ, nhưng cũng không xấu.
Ngược lại làm cho người ta vô cùng thích thú.
"Không biết là của vị sư huynh sư tỷ nào."
Tò mò, hắn kích hoạt giám định, để có thể sớm trả lại cho chủ nhân.
Để ở Linh Dược viên ảnh hưởng đến việc hắn quản lý linh dược.
Suy nghĩ vừa dứt, thần thông đã có phản hồi.
【 Con thỏ: Chưa khai mở linh trí, linh thú Trúc Cơ sơ kỳ, trên người có bảo vật thăm dò Thiên Hương Đạo Hoa, một khi tìm tới Thiên Hương Đạo Hoa, có thể định kỳ thu thập được địa hình và hình ảnh, chính là Thiên Thanh sơn đặc biệt dẫn vào để nằm vùng. Tiềm ẩn huyết mạch Ngoa Thú, một ngày cho ăn một khối linh thạch, bảy ngày sau có khả năng bước đầu mở ra huyết mạch tiềm ẩn. Cho nó ăn linh thạch mỗi ngày có thể gia tăng độ thiện cảm. 】
Giang Hạo: "!"
Thật đúng là người hay quỷ đều có thể tới nằm vùng.
Hắn vốn cho rằng đây là linh thú của vị sư huynh sư tỷ nào đó, không ngờ là của Thiên Thanh sơn đưa tới nằm vùng.
Thiên Thanh sơn là tông môn chính đạo gần Thiên Âm tông nhất.
Thực lực đôi bên không chênh lệch nhiều, bên này cũng không thể làm gì được bên kia, nhiều năm qua vẫn bình an vô sự.
Gần đây mới có xung đột khá lớn, cũng là nơi Hàn Minh đi lịch luyện.
Bọn họ thế mà cũng vì Thiên Hương Đạo Hoa, đúng là làm người ta bất ngờ.
Bọn họ dựa vào cái gì?
Hạo Thiên tông, Thiên Thánh giáo, Lạc Hà tông, đều không dám vọng động, Thiên Thanh sơn dù cho dốc toàn bộ lực lượng đều vô dụng.
Nhấc con thỏ lên, Giang Hạo hơi hoài nghi có người của Thiên Thanh sơn đứng đằng sau, bảo vật trên người con thỏ này cũng không tệ.
Không biết lấy ra bằng cách nào.
Đương nhiên, việc cấp bách là phải xử lý con linh thú này.
Thông thường sẽ lập tức giết chết, nhưng thấy có thể giúp đối phương mở ra huyết mạch tiềm ẩn, Giang Hạo hơi lưỡng lự.
Giống tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa.
Có lẽ lại xuất hiện một bọt khí màu tử kim?
Kém hơn cũng là bọt khí màu tím.
"Mang về chẳng khác nào bị giám sát, có hơi nguy hiểm."
Do dự một chút, hắn quyết định đi mua pháp bảo vây khốn linh thú, nuôi dưỡng con thỏ ở rừng cây phía sau viện.
Nuôi bảy ngày là đủ rồi.
Sau khi xử lý xong linh dược, Giang Hạo rời khỏi Linh Dược viên.
Con thỏ bị hắn phong ấn bên trong lầu các, đi mua đồ mang theo không tiện, chờ mua đồ xong lại đến mang về.
Gần đây sư huynh sư tỷ đều tương đối bận rộn, rất ít tới, không đến mức bị mang đi.
Giang Hạo hơi xúc động.
Không phải cảm khái khắp tông môn đều là gián điệp nằm vùng.
Mà là cảm khái sau này gián điệp nằm vùng sẽ ở bên cạnh hắn.
Mặc kệ là người hay linh thú, tất cả đều nhìn chằm chằm Thiên Hương Đạo Hoa.
Chính hắn mơ mơ màng màng quấn vào trong các đại sự của tông môn, còn không có năng lực tự bảo vệ mình.
Đôi khi hắn nghĩ, nếu như không nhận nhiệm vụ chăm sóc Tịnh Dương hoa, chuyện này sẽ không rơi xuống người hắn.
Chỉ tiếc là không như ý muốn.
Lát sau.
Hắn đến thị trường, mua vòng cổ trói buộc linh thú, rồi đi mua thư tịch chế phù.
Tất cả tốn sáu trăm linh thạch.
Khó có thể tin.
Nếu là trước kia, đánh chết hắn cũng không có nhiều linh thạch như vậy.
------