Chương 52: Bị Gài Bẫy
"Còn gì nữa không?"
Giang Hạo cầm danh sách ghi tiếp.
"Bắc Tuyết của Lạc Hà tông." Một nữ tử lạnh lùng khác mở miệng nói.
Lạc Hà tông? Giang Hạo không lộ cảm xúc ghi lại, bất chợt nhìn về phía Lữ Mộng:
"Lữ sư muội, người này giao cho ngươi."
"Được." Lữ Mộng gật đầu.
"Tư Đồ Kiếm của Huyền Thiên tông." Nam tử trẻ tuổi nở nụ cười mở miệng nói.
Nam tử không có cảm giác tồn tại bên cạnh cũng nói theo:
"Thượng Quan Văn của Huyền Thiên tông."
Giang Hạo nhìn hai người kia, lại đưa ánh mắt nhìn sang Mạc Độc nói:
"Mạc sư đệ dẫn theo Thượng Quan Văn, để ta đưa Tư Đồ Kiếm tới hầm mỏ."
Ở trong cảm nhận của hắn, Tư Đồ Kiếm và Thượng Quan Văn chắc là hai người nguy hiểm nhất.
Thượng Quan Văn dễ dàng khiến người ta quên lắng, hắn lo lắng nguy hiểm tới quá đột ngột.
Cho nên vì an toàn của bản thân, chỉ có thể tách hắn ra.
Sau khi Mạc Độc gật đầu, Giang Hạo lại nhắc nhở:
"Để ý người này, đừng khinh thường."
Mạc Độc gật đầu, không quá để ý, trái lại cảm thấy Giang Hạo lắm lời.
Bọn họ đi được nửa đường, Kinh Như đột nhiên ngã xuống đất, hai tay ấn trên mặt đất.
Kinh Lâm thấy vậy lại muốn kéo nàng dậy, nhưng bị Giang Hạo ngăn cản.
Động tác rõ ràng như vậy, hắn cảm giác người này cho rằng mình bị mù sao?
Nếu Vệ Liệt ở đây, có lẽ đã một tát đánh xuống rồi.
Mình có thể không quan tâm những người này muốn làm gì, nhưng mình không thể có sai lầm quá rõ ràng.
Thân là người phụ trách, ngay cả nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng để xảy ra sai sót, khẳng định tình cảnh sau này càng tệ hơn.
Hắn lấy ra Bán Nguyệt, dùng vỏ đao chống lên tay của Kinh Như nói:
"Là ta chém tay của ngươi xuống, hay ngươi tự mình giao ra?"
Trong giây lát, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Giang Hạo cũng đang quan sát Kinh Như trước mắt này. Khí tức đối phương không hề thay đổi, có khả năng không phải nhẫn nhịn mà là do tác dụng phụ.
Mặc dù có tu vi nhưng chắc hẳn cần phải có thời gian mới hoàn toàn điều động được.
Lúc này, Kinh Như nhìn chằm chằm vào Giang Hạo, cuối cùng đưa hai tờ linh phù trong suốt lại nhỏ bé lên.
Giang Hạo nhận lấy linh phù, quan sát, phát hiện linh phù làm bằng chất liệu đặc biệt, đồng thời đẳng cấp không tầm thường.
Một cái Động Sơn Phù, một cái Cửu Thiên Lôi Phù.
Đều là linh phù cao cấp.
'Với thủ đoạn như vậy cũng muốn làm gì đó à? Hay cố ý để cho ta phát hiện?'
Giang Hạo nghi ngờ, nghiêm tiếng nói:
"Lục soát người."
"Ngươi dám?" Kinh Như lạnh lùng nhìn về phía Kinh Lâm muốn ra tay.
"Người nào phản kháng, lập tức giết chết." Giang Hạo lạnh lùng nói.
Hắn vốn đang suy ngẫm xem nên nói ra chuyện của bốn người này thế nào, để giao phiền phức cho người khác.
Bây giờ, sau khi hắn có hai tờ linh phù này, hắn đã có lý do.
"Ngươi đừng tức giận, chúng ta phối hợp đây." Tư Đồ Kiếm vừa cười vừa nói.
Thượng Quan Văn và Lạc Hà tông Bắc Tuyết đều phối hợp giơ tay lên.
Kinh Như cắn răng, không nói gì thêm.
Về phần khác biệt nam nữ, Giang Hạo không để ý tới.
Đối xử quá tốt với những người này, bọn họ đều sẽ được một tấc lại tiến một thước.
Một lát sau, ba người lục soát người xong.
Giang Hạo liếc nhìn bốn tù nhân nói tiếp:
"Quay người lại."
Kinh Như cắn răng, trong mắt đầy phẫn nộ. Bắc Tuyết không có chút cảm xúc nào.
Thượng Quan Văn và Tư Đồ Kiếm trái lại có vẻ tự tại nhàn nhã.
Chờ sau khi xác định không có vấn đề, bọn họ mới đưa người đến quặng mỏ.
Nhìn người khác tiến vào hầm mỏ.
Giang Hạo cũng dẫn theo Tư Đồ Kiếm một đường đi vào bên trong, đại khái làm quen với hầm mỏ phía dưới và căn dặn công tác.
"Đạo hữu là đệ tử chân truyền của Ma môn sao? Thật là giỏi đấy." Trên đường Tư Đồ Kiếm nịnh nọt.
"Ngươi hình như không quá để ý tới chỗ này." Giang Hạo thuận miệng nói.
Tư Đồ Kiếm không quan tâm nói:
"Ta ở Huyền Thiên tông có thân phận không kém, theo lời đạo hữu nói, tông môn chắc hẳn sẽ chuộc ta về."
"Vậy thì cố gắng đào quặng đi."
Vẻ mặt Giang Hạo không thay đổi nói.
Hắn đang quan sát xung quanh.
Vòng ngoài của hầm mỏ không có quá nhiều người, hầu hết mọi người đều tập trung ở bên trong.
Hắn đại khái đã xem qua kết cấu ở đây.
Bốn phía thông suốt, vòng qua vòng lại dễ làm người ta choáng váng, đồng thời cũng dễ giết người.
Giang Hạo lo lắng là có người tới đối phó hắn mà thần không biết quỷ không hay.
Sau khi bước vào hầm mỏ sau không bao lâu, hắn nhìn thấy một bọt khí màu tím.
Lúc hắn đi ngang qua bọt khí, trên bảng điều khiển cũng xuất hiện nhắc nhở.
【 Mảnh vỡ thần thông +1 】
Quả nhiên phải tiến vào trong mới có thu hoạch.
Hắn đi thẳng vào sâu bên trong, lại nhìn thấy được một ít bọt khí, trắng và màu xanh lá đều có.
【 Linh thương bình thường +1 】
【 Tinh thần +1 】
【 Lực lượng +1 】
【 Sức chịu đựng +1 】
...
Cảm nhận được sự nâng cao lâu ngày không gặp, Giang Hạo thả lỏng hơn.
Ít nhất hắn biết đào quặng cũng có thể khiến cho mình thu được bọt khí, chỉ không xác định được là ngay tại chỗ hay cách ngày.
Đáng tiếc, hầm mỏ tồn tại nguy hiểm, không chỉ có nội ứng, vẫn có tù nhân đào quặng mỏ.
Những người này đều là bom hẹn giờ.
Bốn người Tư Đồ Kiếm đến đây chưa chắc đã là nhóm đầu tiên, cũng chưa chắc đã là nhóm người cuối cùng.
Nói chung, mình phải đi nhắc nhở người quản lý quặng mỏ trước.
Đẩy phiền phức ra ngoài.
...
Bộp!
Vệ Liệt vỗ bàn lên.
"Bọn chúng đã dám làm chuyện mờ ám như vậy, còn giữ lại làm gì? Đáng lẽ phải lập tức giết chết ngay, giữ lại sớm muộn gì cũng sẽ thành tai họa."
"Ngươi không thể đích thân lục soát người à? Ngươi không thấy được mấy người bọn họ thậm chí không phát hiện ra được vấn đề này sao? Soát người bọn họ thì có thể phát hiện được gì chứ?
Ta vừa cho ngươi chịu trách nhiệm, ngươi lại để xảy ra sai sót như vậy à?"
Trong tòa nhà quản lý, Giang Hạo giao ra linh phù và nói rõ tình hình rồi đứng im.
Sau đó, hắn đón nhận một trận phê bình của Vệ Liệt.
Đương nhiên, sai lầm là sai lầm, mình là đệ tử của Đoạn Tình nhai, bọn họ sẽ không trừng phạt.
Nhất là điều này cũng không thể tính là sai lầm.
Lúc này, trong tòa nhà quản lý có tổng cộng ba nhân viên quản lý.
Người ngồi giữa đương nhiên là Vu Nguyên Vũ có thực lực cao cường. Hắn chỉ yên tĩnh nghe, không nói gì thêm.
Bên trái là Vệ Liệt, bên phải là một nữ tử mặc trang phục bình thường, trông cũng không đẹp. Trong Thiên Âm tông rất ít gặp tiên tử như vậy.
Tuy nhiên đối phương có tu vi Kim Đan trung kỳ.
"Vệ sư đệ quá khoa trương rồi. Loại chuyện như vậy không tính là gì cả, cũng có thể nử tử kia chỉ đơn thuần muốn dấu phù lục đi thôi.
Hơn nữa, điều này là sai lầm tháp Vô Pháp Vô Thiên, lại có thể bỏ sót đồ.
Nếu ngươi thật sự giận thì đưa Giang sư đệ đến chỗ ta, ta cảm thấy hắn thật sự không tệ.
Vừa vặn bên ta còn thiếu người." Nữ tử kia mở miệng cười nói.
Vệ Liệt đang lúc tức giận, đồng ý.
Giang Hạo thở dài, đổi người thì đổi người.
Ít nhất không cần bị những đệ tử tiên môn muốn làm gì đó nhìn quen mắt.
Cũng có thể tránh né một chút.
Cuối cùng, sư tỷ kia dẫn hắn rời khỏi tòa nhà quản lý, vừa đi ra, hắn đã nghe được đối phương tự giới thiệu:
"Giang sư đệ, chúng ta làm quen đi, ta là Nhan Hoa."
Nhan Hoa?
Vừa nghe được cái tên này, trong lòng Giang Hạo chợt kinh ngạc.
------