Chương 72: Ức Hiếp
Giang Hạo tìm một vị trí rồi bán năm tấm Trị Liệu phù và với một chút Vạn Kiếm phù liền thu quầy hàng.
Không thể không nói phù lục lúc này rất dễ bán.
Mấy ngày nữa đại khái sẽ là tình huống cung lớn hơn cầu.
Khi đó một ngày hẳn là không bán được mấy tấm phù.
Giang Hạo tính toán cẩn thận, phát hiện mình lại có một ngàn chín linh thạch.
Hẳn là có thể mua một thanh pháp bảo tốt hơn một chút.
Tốt nhất là loại mà Kim Đan và Trúc Cơ đều có thể sử dụng.
Sau khi đi dạo một vòng, Giang Hạo nhìn thấy rất nhiều pháp bảo, cũng có một số trường đao, phần lớn đều rất bình thường.
Tình cờ có Kim Đan thì lại đắt kinh khủng.
Một ngàn chín căn bản là không mua được.
Hơn nữa có một số thương nhân quá xấu xa, pháp bảo giống như Ám Ảnh đao đều muốn hơn một ngàn.
Hắn đã từng thấy lá trà, điều khiến cho hắn ngoài ý muốn là có người bán Thiên Thanh Hồng, giá cả một lượng một ngàn.
Cũng chính là một trăm một tiền, giá cả tương tự với Hồng Tụ hương.
Nói là hắn ngẫu nhiên đoạt được, chỉ có năm lượng cuối cùng.
Giang Hạo liếc qua liền rời đi, mặc dù chưa từng thấy Thiên Thanh Hồng, nhưng mà màu sắc Thiên Thanh Hồng của đối phương còn kém hơn cả Hồng Tụ hương mà hắn mua.
Hắn không dám đánh cược.
Ai biết nữ nhân kia uống phải đồ giả sẽ có phản ứng gì, như vậy thật đúng là dùng tiền mua tội.
Còn không bằng mua rẻ hơn một chút để tạm đối phó trước.
"Nói đến chuyện này, nữ nhân kia đến nay đều chưa nói tên của mình, ta hình như cũng lâu rồi chưa giám định thử."
Lần thứ nhất xem xét đối phương là Trúc Cơ sơ kỳ, khi đó không thể xem xét ra cái gì cả.
Nhưng mà bây giờ hắn đã Kim Đan trung kỳ, thần thông hẳn là sẽ có chỗ tăng cường theo tu vi.
Có lẽ có thể giám định ra một ít.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút chờ mong đối phương đến.
Nếu như có thể xem xét ra, mang ý nghĩa chính mình càng mạnh thì càng có thể biết được nhiều tư liệu về đối phương hơn.
Hiện tại chỉ chờ đối phương đến đây.
Phiên chợ có không ít người, đồ vật được bán phần lớn đều có quan hệ với Thiên Thanh sơn, còn có một số kẻ ngoại lai đang bày quầy bán hàng.
Một số người không biết là người của môn phái nào khiến cho Giang Hạo cảm giác được nguy hiểm.
Tu vi cua những người này cao thấp không đều, có Kim Đan, có Trúc Cơ, thậm chí có cả Luyện Khí.
Chẳng qua là tại khu vực biên giới của Luyện Khí.
Cao hơn thì không thấy.
Dù sao ngay cả Kim Đan cũng không có mấy người.
Tu vi càng cao thì thị trường càng ít.
Đi được nửa đường, Giang Hạo đột nhiên dừng lại, bị quầy hàng bên trên hấp dẫn.
Hai người đàn ông khoảng tầm hai mươi tám hai mươi chín đang bày quầy bán hàng, bọn hắn thấy có người dừng lại thì lập tức lộ ra nụ cười của thương nhân:
"Đạo hữu nhìn một chút không?"
Bên trên quầy hàng này cũng không có bày bao nhiêu thứ, chỉ có ba món pháp bảo, một thanh Linh Kiếm coi như làm tạm được.
Còn có một cái khiên hết sức bình thường.
Mấy thứ này đều không đáng để ý, thứ Giang Hạo quan tâm chính là thanh đao đen nhánh sắc bén ở vị trí trung tâm.
Từ chất liệu và cách chế tác có thể nhìn ra cấp bậc của nó cao hơn Ám Ảnh Đao mấy cấp.
Mặc dù vẫn là cấp Trúc Cơ, thế nhưng chất liệu và kỹ thuật được gia tăng, có thể miễn cưỡng đuổi kịp pháp bảo Kim Đan.
Có khả năng là thượng phẩm bên trong Trúc Cơ.
"Đao này có giá bao nhiêu?" Giang Hạo cầm lấy Hắc Đao xem xét tường tận một lát rồi hỏi.
Đây đúng là một thanh đao tốt.
Thích hợp làm bội đao linh thạch của hắn.
"Chuôi Hắc Hồ này được người có tiếng chế tác, giá cả không rẻ. Nhưng mà huynh đệ chúng ta vội vã bán ra, như vậy đi, cho giá ba ngàn." Lịch Phi xấu xí nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, Giang Hạo nhíu mày, hắn không đủ tiền.
Giá cả ba ngàn thật ra vô cùng hợp lý, thậm chí có chút rẻ, tại Tinh Thần lâu thì đao này ít nhất cũng phải là bốn ngàn trở lên.
Bên trong Trúc Cơ, rất ít loại có thể tốt được như đao này.
Giang Hạo sờ một cái, cảm giác có một tia dày nặn.
Có khả năng mua.
Hắn suy nghĩ một chút, định dùng phù lục thế chấp.
Hắn có năm tấm Trị Liệu phù, hai mươi tấm Thập Vạn Kiếm phù.
Từng này có thể thế chấp được hơn mấy trăm.
Cộng với một chút đan dược, hẳn là đủ.
"Xem bộ dạng của đạo hữu thì hình như là có chút khó khăn? Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, chúng tôi cũng sắp phải rời đi rồi. Như vậy đi, lại giảm năm trăm." Lúc này, Hồng Lai tóc ngắn bên cạnh mở miệng, tựa hồ vội vã ra tay.
Đột nhiên giảm giá khiến cho Lịch Phi không vui, thế nhưng hắn chỉ là thở dài một tiếng, lại không nói gì.
Giang Hạo cảm giác có chút kỳ quái, đây là nhặt nhạnh được chỗ tốt sao?
Tiện nghi nhặt được một pháp bảo thượng phẩm.
Đã lâu như vậy thế mà lại không bị bán đi, là vận may của mình tốt sao.
Không do dự nữa, hắn quyết định dùng phù lục thế chấp.
Đối phương mặc dù có chút chần chờ, thế nhưng nghe nói là Trị Liệu phù và Thập Vạn Kiếm phù thì liền vui vẻ đáp ứng.
Cuối cùng hắn dùng một ngàn chín linh thạch, năm tấm Trị Liệu phù và hai mươi tấm Thập Vạn Kiếm phù để mua.
Chờ sau khi Giang Hạo trả tiền, Lịch Phi nhiệt tình cười nói:
"Ta gói lại giúp đạo hữu."
Nói xong liền tiếp nhận trường đao, cúi người bỏ vào trong hộp dưới quầy hàng.
Chợt Lịch Phi giao hộp cho Giang Hạo:
"Đạo hữu, giao dịch kết thúc."
Sau khi tiếp nhận hộp, Giang Hạo không khỏi nhăn mày, trọng lượng không đúng.
Hắn vốn định mở hộp ra kiểm tra, thế nhưng Lịch Phi đã để một tay lên trên cái hộp, ngăn cản Giang Hạo mở ra:
"Đạo hữu, giao dịch giữa chúng ta đã kết thúc, có thể rời đi rồi."
Nghe vậy, Giang Hạo lập tức hiểu ra.
Pháp bảo đã bị đánh tráo, hơn nữa đối phương còn đang uy hϊế͙p͙ chính mình.
Lúc này, khí tức Trúc Cơ viên mãn của hai người bùng phát ra.
Đây là ăn cướp trắng trợn.
"Được." Cảm nhận được lực lượng Trúc Cơ viên mãn của hai người, Giang Hạo gật đầu đáp ứng.
Hắn nhận hộp, quay người rời đi.
Liền nói sao lại bỗng nhiên nhặt nhạnh được chỗ tốt, thì ra là bẫy rập đang chờ hắn.
Nhìn Giang Hạo rời đi, Hồng Phi có chút lo lắng nói:
"Lịch huynh, này người có chút bình tĩnh, có thể có nguy hiểm gì hay không?"
"Ta thấy hắn một đường đi tới, cũng không có dung nhập với xung quanh, hẳn là một đệ tử nội môn cô độc. Hẳn là không có cách nào tìm người đối phó chúng ta được đâu." Lịch Phi do dự một chút, vẫn là nói:
"Vì an toàn, mua xong tài nguyên tu luyện liền rời đi, phòng ngừa hắn thật sự tìm người đến. Hoàn toàn sửa đổi khí tức và pháp bảo dịch dung."
Hai người tới góc tối không người, lúc đi ra đã là dáng vẻ của hai người phụ nữ.
Thần không biết quỷ không hay.
------