Chương 74: Giám Định Hồng Vũ Diệp Lần Nữa
"Khiến cho sư tỷ lo lắng rồi, chuyện quặng mỏ vẫn tính là thuận lợi."
Giang Hạo nói lời trái lương tâm.
Trong chuyện quặng mỏ, Nhan Hoa của Thiên Thánh giáo đã gây không ít áp lực cho hắn.
Mà vị sư tỷ trước mắt này, cũng là nằm vùng của Thiên Thánh giáo.
"Ta đã nghe nói, sư đệ không chỉ không có chuyện mà còn lập công lớn." Mính Y tiên tử nở nụ cười xán lạn, sau đó lấy ra một chậu cây rồi đưa cho Giang Hạo:
"Sư đệ giúp đỡ xem xét đóa linh dược một chút, ta cảm giác nó gần đây có chút suy yếu. Đây chính là linh dược mà ta mua ở chỗ của các ngươi."
"Bách Lý Hương?" Giang Hạo tiếp nhận chậu hoa, nói với vẻ ngoài ý muốn:
"Sinh mệnh của linh dược này cực kỳ tràn đầy, theo lý thuyết hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới đúng. Sư tỷ đã làm gì với nó rồi?"
Giang Hạo vừa hỏi vừa đi trước dẫn đường, hướng về phía lầu các của Linh Dược viên.
Thuận tiện thu một chút bọt khí.
【 Lực lượng + 】
【 Sức chịu đựng + 】
【 Linh Kiếm bình thường + 】
…
Cảm nhận được biến hóa bé nhỏ, Giang Hạo đi tới lầu các.
Lúc này bồn hoa bị hắn để ở một bên, đây là một đóa hoa bảy cánh màu tím, tên như ý nghĩa, hương bay trăm dặm.
Mặc dù không đến mức là hương thơm truyền trăm dặm, thế nhưng khiến cho sân nhỏ bao trùm mùi thơm cũng không khó.
Mùi thơm có một chút tác dụng Ngưng Thần.
Bởi vì cũng không có tác dụng quá nhiều đối với tu luyện, cho nên giá cả cũng không đắt đỏ.
Về phần nói là mua ở Linh Dược viên của bọn hắn, bọn hắn chẳng qua chỉ là cho linh dược theo hóa đơn mà thôi.
Không ít đều là đưa tặng và phân phối.
"Suy nghĩ cẩn thận, cũng không có làm chuyện gì đặc thù cả, chính là cứ nuôi trồng như vậy."
Mính Y tiên tử sau một hồi suy tư dường như không có đạt được kết luận có ích.
"Không sao cả, để ta xem trước một chút." Giang Hạo cũng không thèm để ý.
Hắn dùng linh khí thử chải vuốt Bách Lý Hương.
Không bao lâu sau, hắn phát hiện rễ cây Bách Lý Hương bị hao tổn, giống như là do quá thừa linh khí.
"Trong sân nhỏ của sư tỷ có Lam Liên hoa?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng là có, có quan hệ gì sao?" Mính Y tiên tử hỏi.
"Có một chút, lần sau không nên đặt ở bên cạnh Lam Liên hoa, một trong hai linh dược là khuếch tán, loại còn lại là tụ tập, sẽ sinh ra bài xích, lâu dần sẽ có một gốc xảy ra vấn đề." Giang Hạo giải thích đơn giản.
Tìm được vấn đề, hắn liền bắt đầu thử xử lý vấn đề của rễ cây.
"Sư đệ gần đây đắc tội với không ít người nha." Mính Y tiên tử đột nhiên nói.
Giang Hạo ngẩng đầu lên nhìn đối phương một chút rồi lại cúi đầu xử lý linh dược:
"Sư tỷ sao lại nói như vậy."
"Lúc ta vừa mới xuất quan có nghe nói sư đệ bởi vì một tên phản đồ mà đắc tội với Thiên Hoan các, cẩn thận hỏi thăm một chút thì chuyện còn không nhỏ." Hai tay Mính Y tiên tử chống cằm nhìn xem linh dược, nói với vẻ vô tình:
"Nhưng mà sư đệ giống như có thể chịu nổi, nhưng mà gần đây lại nghe nói sư đệ có quan hệ với Thiên Thánh giáo.
Ah, sư đệ không biết sao?
Qua điều tra, Nhan Hoa có thể là người của Thiên Thánh giáo. Sau khi nàng mất tích, khôi lỗi cũng xuất hiện dị thường, cho nên bị người của Chấp Pháp đường tra được không ít tin tức.
Theo ta được biết, mấy người của Thiên Thánh giáo đều để mắt tới sư đệ. Bởi vì Nhan Hoa thật giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, mà sư đệ lại là người cuối cùng thấy nàng.
Nghe nói có người của Thiên Thánh giáo cho rằng Nhan Hoa phản giáo đưa đồ quan trọng cho sư đệ. Mặc dù không biết tin tức này là thật hay giả, nhưng về sau sư đệ ra ngoài nên cẩn thận một chút."
Giang Hạo kinh ngạc, lần này hắn không có giả vờ, mà đúng là thật sự khó có thể tưởng tượng nổi.
Thì ra đối phương cũng lo lắng có phản đồ.
Thế nhưng trên người Nhan Hoa thì có món đồ gì quan trọng chứ?
Là nàng muốn thăm dò ta?
Lúc này Mính Y tiên tử không để cho Giang Hạo mở miệng, nàng lại tiếp tục nói:
"Sư đệ cho là như này liền xong rồi? Ta nhớ hình như sư đệ lần này có công trạng lớn đúng không? Là liên quan tới Hiên Viên Thái của Huyền Thiên tông. Ngươi có phải cho rằng Long sư huynh là có ý tốt, nhường công trạng lại cho ngươi? Ngươi có nghĩ tới hay không, hiện tại Huyền Thiên tông sẽ cho rằng ai mới là người khiến cho Hiên Viên Thái bị bắt đây?"
Giang Hạo nghe vậy thì sững sờ, Liễu Tinh Thần đã từng nhắc nhở hắn, chính mình có thể sẽ đắc tội với Huyền Thiên tông.
Man Long thì lại không có ai nhắc đến.
Cho nên… Man Long nhường công lao lại, thật ra chính là vì muốn tìm tấm chắn?
Quả nhiên, trong thập đại đệ tử thủ tịch không có ai là lương thiện cả.
Sau đó, hắn đưa tiễn Mính Y sư tỷ.
Trước khi đi, hắn vốn định xem xét đối phương một chút, nhưng lại bị sư phụ gọi đi.
Đối với Thiên Thánh giáo, không thể tin hết lời của Mính Y được.
"Ngày mai đến, Bách Lý Hương còn phải xử lý một lần nữa."
Nhưng mà đúng là cần để ý đến Huyền Thiên tông một chút.
Thế nhưng hắn đã đắc tội với Lạc Hà tông rồi, lại thêm một cái Huyền Thiên tông thật ra cũng không có khoa trương như vậy.
Cùng lắm thì không đi ra là được.
Chỉ cần chấp pháp đường treo tên của hắn một trăm năm, ân oán gì đó cũng dễ dàng bị tiêu trừ.
Nếu như bọn hắn không cách nào tự tiêu trừ, vậy hắn chỉ có thể tiêu trừ giúp một tay.
Hiện tại điều đáng sợ chính là, có người của Huyền Thiên tông nằm vùng tại Thiên Âm tông.
Nhưng mà bây giờ phải biết rõ ban thưởng của thi đấu trước đã.
Sư phụ nói cho hắn biết, hai ngày nữa sẽ công bố ban thưởng Trúc Cơ.
Bởi vì hắn có công lao trên người nên chỉ cần không thua quá thảm thì đều có thể nhận được quyền ưu tiên chọn một cái.
Nếu như trở thành người chiến thắng Trúc Cơ trung kỳ, còn được ban thưởng công lao.
Thứ mà Giang Hạo để ý trong đống ban thưởng của Trúc Cơ chính là hạt giống kia, hai ngày nữa cần phải đi xem xét một chút mới được.
Chạng vạng tối.
Giang Hạo trở lại chỗ ở, ngồi trong sân nhỏ nhìn xem bên ngoài.
Biện pháp để tiêu trừ cừu hận của đối phương chính là phải mau chóng mạnh lên.
Biện pháp có thể mạnh lên nhanh nhất…
Giang Hạo lấy cái cuốc ra, thở dài nói:
"Rất muốn đi đào quáng."
Ầm!
Một tiếng vang đột nhiên truyền tới, hắn quay đầu nhìn lại, là một đạo thân ảnh màu trắng đụng ở trên tường.
Chờ nó rớt xuống đất, Giang Hạo mới phát hiện là con thỏ, lúc này nó đã hôn mê.
Mặt mũi bầm dập, bị thương không nhẹ.
Lại nhìn về phía Thiên Hương Đạo Hoa, nơi đó chẳng biết lúc nào đã nhiều thêm một bóng người xinh đẹp.
Một thân màu đỏ, vẻ mặt bình tĩnh.
"Ngươi thật giống như là vô cùng ưa thích đào quáng." Hồng Vũ Diệp dừng tầm mắt lại ở trên người Giang Hạo .
Nhất là cái cuốc kia.
"Khiến cho tiền bối chê cười rồi." Giang Hạo cất cuốc, đứng lên, cung kính nói:
"Chẳng qua là nhớ thời gian đào quáng khổ cực kia một chút."
"Ngươi nói dối nhiều cũng đã thành thói quen." Hồng Vũ Diệp không tiếp tục để ý đến Giang Hạo nữa, cúi người đụng đụng ba mảnh lá non của Thiên Hương đạo hoa rồi nói:
"Hoa lớn thật nhanh."
Giang Hạo nhìn đối phương, sau khi do dự một chút vẫn là quyết định giám định một phen.
------