Chương 75: Bị Phát Hiện Sử Dụng Thần Thông
Lần đầu Mỗi Ngày Nhất Giám mất đi hiệu lực chính là ở trên người nữ nhân này.
Khi đó không có bị phát hiện, khiến cho Giang Hạo không cảm thấy quá lo lắng.
Hiện tại thử lần nữa hẳn là cũng sẽ không bị phát hiện.
Nhưng mà hắn vẫn khó tránh khỏi lo lắng.
Hắn lập tức mở ra thần thông, thử xem xét nữ nhân phía trước.
Thần thông phản hồi cũng không nhanh, nhưng cũng không có trực tiếp đưa ra dấu chấm hỏi.
Qua mấy hơi thở, thần thông có phản hồi.
【 Hồng Vũ Diệp: ? ? ? ? ? ? 】
Mặc dù vẫn là một đống dấu chấm hỏi, nhưng không phải là không có thu hoạch.
Ít nhất cũng đã biết được tên.
Chuyện này nói rõ là phía sau còn có thể tiếp tục xem xét.
Chẳng qua là lần sau còn phải chờ đột phá được Nguyên Thần.
Chuyện này không biết cần bao nhiêu thời gian.
Chỉ có thể tiếp tục nuôi một ít đồ tốt, hoặc là nghĩ biện pháp đến quặng mỏ làm việc.
Nhưng mà càng nuôi đồ tốt thì càng dễ bị cuốn vào bên trong vòng xoáy.
Tình huống tốt nhất chính là bộc phát trong vòng xoáy, có năng lực một tay dừng vòng xoáy lại.
"Ngươi đang sử dụng thần thông?"
Giọng nói đột nhiên vang lên của Hồng Vũ Diệp kinh động đến Giang Hạo.
Thậm chí khiến cho trong lòng hắn hồi hộp, bị phát hiện rồi sao?
"Ngươi có chút bối rối." Hồng Vũ Diệp đứng lên, cười như không cười, nói.
"Không có." Giang Hạo lắc đầu che giấu sự lo lắng của mình.
Hắn khó có thể lý giải được, sao mình có thể bị phát hiện.
Hồng Vũ Diệp nhìn thấy Giang Hạo không còn dáng vẻ thong dong như trước nữa thì lại cười nói:
"Xem ra ngươi hết sức nghi hoặc, thần thông và thuật pháp đều có tiêu hao. Ngươi đã tiêu hao hai lần ở dưới mí mắt của ta, thật sự cho rằng là ta mù sao?"
Giang Hạo thuận theo không nói.
Hắn vừa vui mừng vừa cảm thấy không may, không may là mình không thể giấu nổi đối phương, vui mừng là vì đối phương không biết xem xét thần thông.
"Ngươi xem xong quyển sách mà ta cho ngươi chưa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Vẫn đang lĩnh hội phía trước, phía sau mời chỉ nhìn qua đại khái." Giang Hạo trả lời thành thật.
"Ta còn tưởng rằng người thích ẩn giấu như ngươi sẽ nghiêm túc xem xong một lần trước." Hồng Vũ Diệp lắc đầu, chậm rãi nói:
"Khó trách phương pháp sử dụng thần thông còn thô ráp như thế."
Nàng có ý gì… Trong lòng Giang Hạo cảm thấy nghi ngờ, thần thông cũng có thể ẩn giấu giống như tu vi sao?
"Ngươi muốn đi đào quáng sao?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên đổi đề tài.
Giang Hạo thiếu chút đã mở miệng nói đúng, nhưng vẫn khắc chế ý nghĩ, lắc đầu nói:
"Vãn bối muốn ở lại chỗ này chăm sóc hoa cho tiền bối."
"Không có một câu nào là thật cả." Hồng Vũ Diệp đi vào nơi hẻo lánh, rút Bán Nguyệt của Giang Hạo ra, quan sát rồi đi vào trong nhà:
"Pha trà đi."
Giang Hạo thở ra một hơi, lấy Hồng Tụ hương ra, sau khi pha xong thì rót một chén đặt lên bàn.
Hồng Vũ Diệp liếc qua rồi bưng chén lên nhấp một ngụm.
Nàng không nói gì, chỉ là tiếp tục uống trà.
Thấy cảnh này, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi nuôi con thỏ kia thế nào vậy?" Hồng Vũ Diệp bưng chén trà, hỏi.
"Đút linh thạch." Giang Hạo đáp.
"Cứ như vậy?" Hồng Vũ Diệp lại nhấp một ngụm trà, vẫn lộ ra vẻ tùy ý.
Giang Hạo do dự một chút rồi nhẹ giọng mở miệng: "Treo lên và đút."
Hồng Vũ Diệp như có như không mà lườm Giang Hạo một cái, sau đó im lặng một hồi rồi bỗng chợt mở miệng: "Ngươi còn nuôi cái gì nữa?"
"Không xác định." Giang Hạo lắc đầu.
Hắn đúng là không thể xác định.
Có thể giám định ra cách nuôi thì hắn đều có thể nuôi, nhìn không ra cách nuôi thì hắn liền bất lực.
"Đi tìm một chút thứ gì đó thú vị đi." Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói.
Ta đi đâu tìm? Giang Hạo thở dài.
Hắn cũng muốn nuôi chút thứ đồ tốt, thế nhưng tìm không thấy.
Mức độ trân quý của Thiên Hương đạo hoa cao không hợp thói thường.
"Ta thích, đều sẽ mang đi." Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo với vẻ mặt chăm chú:
"Ngươi có ý kiến gì không?"
Giang Hạo: ". . ."
"Không được sao?" Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống, giọng nói trở nên lạnh đi.
Loại khí tức cuồn cuộn kia lại xuất hiện.
"Theo lời tiền bối nói." Giang Hạo gật đầu đáp ứng.
Thấy Giang Hạo nói chuyện dễ nghe, Hồng Vũ Diệp mới đứng dậy cất bước đi ra ngoài:
"Ta sẽ không để ngươi giúp đỡ không công, đến lúc đó ngươi muốn học cái gì, ta đều có thể cho ngươi đồ vật tương ứng."
Giang Hạo rất là tin tưởng lời đối phương nói.
Bí tịch Vô Danh và Thiên Đao Thất Thức, đều là đối phương cho.
Đều cực kỳ quan trọng đối với hắn.
Chính mình cũng không tính là thua thiệt.
"Đúng rồi." Hồng Vũ Diệp nhìn về phía chén trà đã đã thấy đáy rồi nói:
"Lần sau nhớ chuẩn bị cho ta trà tốt hơn, ta sẽ thường xuyên sang đây xem hoa của ta. Ngươi biết chọc giận ta sẽ có kết quả gì rồi đó."
"Vãn bối ghi nhớ trong lòng." Giang Hạo gật đầu, cung kính nói.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp tan biến ngay tại chỗ, rời khỏi sân nhỏ.
"Ai u, đau quá, Thỏ gia ta bị sao vậy? Ah… Mặt của ta…" Con thỏ bò dậy từ dưới đất, kêu rên.
Sau khi xác định con thỏ không có việc gì, Giang Hạo cũng không để ý tới nó nữa.
Hắn cảm thấy đối phương ngất đi có thể là thủ đoạn của Hồng Vũ Diệp, nàng không tính để cho con thỏ nhìn thấy.
"Trồng thứ tốt hơn?" Giang Hạo thở dài một tiếng.
Chỉ có thể hai ngày nữa đi xem danh sách bảo vật một chút.
Hắn hiện tại thật sự muốn nhặt được một bọt khí màu tím, thêm một cái thần thông có khả năng tăng lên không ít thứ.
Tu vi chỉ có thể dựa vào thời gian.
Nhưng Thiên Hương Đạo Hoa ở đây, không cần chịu bao lâu.
Chẳng qua là trước khi trở về phòng, hắn nhìn xuống nơi hẻo lánh, phát hiện chỗ cắm Bán Nguyệt đã rỗng tuếch từ lúc nào.
Lại bị tiện tay cầm đi rồi?
Nàng vốn là giai nhân, sao cứ thích làm kẻ trộm đồ thế này.
Sau khi Hồng Vũ Diệp rời đi, Giang Hạo đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Chênh lệch tâm cảnh rõ ràng như thế khiến cho hắn cảm thấy mình cần rèn luyện nhiều hơn.
Hắn ngồi ở giữa phòng luyện công, lấy bí tịch Vô Danh ra, bắt đầu đọc một cách nghiêm túc.
Lần này hắn muốn đọc xong bản hoàn chỉnh, không cần đi tu luyện, cũng không vội mà đi tìm hiểu.
Theo lời nói của Hồng Vũ Diệp, cứ xem xong đã rồi lại nói.
Qua thời gian một đêm, hắn không có làm chuyện gì, vẫn luôn ngồi đọc.
Mãi đến sáng sớm mới đọc xong.
Giang Hạo nhẹ nhàng gài thư tịch lại rồi bắt đầu suy tư.
"Toàn bộ bên trong không nói rõ về thần thông, nhưng mà có giải thích về thuật pháp đặc thù và tiêu hao đặc thù, hẳn là ám chỉ thần thông."
"Nghĩ lầm rồi, ta còn cho rằng tiêu hao đặc thù là những vật khác."
Nếu như là viết về thần thông, hắn không hẳn là không chú ý.
Nếu không có nữ nhân kia nhắc nhở, chính mình cũng sẽ không chú ý tới tiêu hao đặc thù.
Nói cách khác, thần thông cũng sẽ tiêu hao một ít gì đó, một mỗi thần thông đều có sự tiêu hao khác nhau.
Có tinh thần, có thể lực, có tu vi, có huyết khí, phàm là thân thể thì mỗi một chỗ đều có thể là điểm tiêu hao, thậm chí bên ngoài cũng có thể là điểm tiêu hao.
Thậm chí cần tiêu hao tổng hợp.
Chỉ khi hiểu được chính mình tiêu hao cái gì thì mới có thể cố gắng che giấu.
Tích hợp cùng thân thể, kéo dài tinh thần để tiêu hao dung hợp.
Có thể giảm nhỏ dấu vết trên phạm vi lớn.
Nếu như tiêu hao vốn nhỏ bé, như vậy thì giữa hô hấp sẽ có thể trở thành tiêu hao.
Khiến cho người khác không có dấu vết mà tìm kiếm.
"Người viết quyển sách này, nhất định là thiên tài tuyệt thế."
Giang Hạo cầm thư tịch, không khỏi cảm khái một câu.
Bản thân mình đang còn phải học rất nhiều thứ, tâm cảnh thì non nớt, tri thức thì thiếu thốn.
Đây đều là nhược điểm của hắn.
Nếu không phải hôm nay cần xem xét Mính Y sư tỷ, Giang Hạo cũng muốn thử xem xét Vô Danh bí tịch một chút.
Xem xem rốt cuộc có phải là do Hồng Vũ Diệp biên soạn hay không.
Nếu như phải… Tương lai sẽ càng phải cẩn thận hơn.
Giây lát sau.
Giang Hạo mang theo con thỏ sưng mặt sưng mũi đi tới Linh Dược viên.
Lần này, hắn gặp được Mính Y sư tỷ ở dưới lầu các.
Hắn không chút do dự, mở xem xét ra.
------