Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 78: Một Đao Quyết Định Thắng Thua

Chương 78: Một Đao Quyết Định Thắng Thua


Trên lôi đài, Giang Hạo yên tĩnh chờ đợi.
Xung quanh không có người nào quan sát cuộc chiến.
Hắn không phải là người nổi tiếng gì, Tân Ngọc Nguyệt của Lôi Hỏa phong cũng không giống người có danh tiếng lớn gì, cho nên lác đác không có mấy người tới xem cuộc chiến.
Rất nhiều người đều đi quan sát cuộc chiến của những người mạnh.
Nếu đổi lại là bản thân Giang Hạo, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Nếu không phải là người nổi tiếng nào đó trong kỳ Trúc Cơ đối chiến, không cần thiết phải quan sát.
Hắn chờ giây lát.
Có một nữ tử từ phía đối diện đi tới.
Nàng buộc tóc đuôi ngựa, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết.
Dường như muốn liều mạng đánh một trận.
Lại có thể có người nhiệt tình như thế... Giang Hạo hạ mí mắt, cảm thấy bất ngờ.
Không cần nghĩ cũng biết, trong năm món đồ kia có một thứ khiến đối phương khát vọng.
Đáng tiếc, mình cũng muốn có được một món, chỉ có thể khiến người khác phải chịu uất ức rồi.
"Tân sư tỷ." Giang Hạo chủ động chào hỏi.
"Không ngờ sư đệ thăng cấp nhanh như vậy." Tân Ngọc Nguyệt hơi cay đắng.
Nàng đầy tự tin tới, cuối cùng lại gặp phải người không muốn gặp nhất.
Ở trong Ma Quật, chính là người trước mắt này làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
"May mắn thôi." Giang Hạo khiêm tốn nói.
Lúc này, Giang Hạo nghe được có người bên dưới đang cổ vũ cho Tân Ngọc Nguyệt, dường như muốn bảo nàng sử dụng thủ đoạn sấm sét đánh bại mình.
Hắn đương nhiên sẽ không để ý tới những người đó.
Lúc này, một sư huynh Kim Đan đi tới lôi đài, nghiêm túc nói:
"Báo tên."
"Tân Ngọc Nguyệt của Lôi Hỏa phong." Tân Ngọc Nguyệt cung kính nói.
Giang Hạo cũng vậy: "Giang Hạo của Đoạn Tình nhai."
"Vậy bắt đầu đi." Sư huynh này nói xong thì lùi xuống.
Trong nháy mắt, Giang Hạo cảm giác được phía trước có một thanh linh kiếm xuyên qua không trung lao đến.
Keng keng!
Bán Nguyệt Đao được rút ra khỏi vỏ, ngăn cản đòn công kích của đối phương.
Đối phương không hề cho hắn có thời gian nghỉ ngơi, đã bắt đầu công kích từ bên cạnh.
Giang Hạo đương nhiên nhanh chóng quay về phòng vệ.
Nhưng đối phương không định dừng suy nghĩ tấn công nhanh, tốc độ càng nhanh hơn, nhìn thân pháp là biết không đơn giản.
Trong giây lát đao quang kiếm ảnh, Giang Hạo chỉ phòng thủ chứ không tấn công.
Hắn đứng yên tại chỗ, không di chuyển khỏi vị trí, hoặc nói đúng hơn là đối phương không cho hắn có cơ hội di chuyển.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Giang Hạo cảm giác được linh khí tập trung, đối phương lại có thể vừa công kích đồng thời vừa thi triển kiếm dẫn dắt sấm sét.
Bởi vì bí tịch vô danh, hắn có thể khống chế lực lượng thân thể rất tốt, cũng có thể phát hiện ra sóng linh khí xung quanh chuyển động.
Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, không cần đề phòng, cũng có thể làm ra phản ứng ngay khi đối phương đánh tới.
Giống như luôn đề phòng bất kỳ lúc nào, bất kỳ chỗ nào vậy.
Hơn nữa, hắn có thể tinh tế phát hiện ra công kích của đối phương mạnh hay yếu để tiến hành chống đỡ.
Tân Ngọc Nguyệt lại cảm giác rất vất vả.
Nàng phải sử dụng hết sức lực đối mặt với Giang Hạo không cần di chuyển khỏi vị trí. Giờ phút này, nàng cảm giác người trước mắt mình chính là một quái vật.
Đối phương giống như bàn đá, mặc kệ nàng cố gắng thế nào cũng không thể khiến hắn di chuyển được.
Tuy nhiên đối phương không có thời gian công kích, cũng cho nàng thêm thời gian.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, sấm sét bị dẫn dắt xuống.
Giang Hạo nhìn thấy Tân Ngọc Nguyệt chém tới một kiếm, hắn cũng không khách sáo.
Đao lên, Ma Âm Trảm.
Ma âm cuồn cuộn.
Một đao chém qua linh kiếm của Tân Ngọc Nguyệt, đao rơi kiếm gãy, một đao này tiếp tục chém về phía người cầm kiếm.
Ầm ầm!
Đao chém tới bên mặt Tân Ngọc Nguyệt, ánh đao quét ngang mặt đất trống phía sau nàng.
Sau tiếng động vang lên, để lại một vết đao ở trên lôi đài.
Keng một tiếng, mũi kiếm rơi xuống mặt đất.
Tân Ngọc Nguyệt cầm thanh kiếm bị gãy với vẻ mặt hoảng sợ. Nàng hít sâu một và cúi đầu thật thấp trước Giang Hạo.
Giang Hạo đáp lễ, khẽ mở miệng nói:
"Sư tỷ nhận thua."
Tân Ngọc Nguyệt chỉ lại cúi thấp đầu hơn một phần, sau đó xoay người rời đi.
Người đi theo Tân Ngọc Nguyệt tới đây thấy sư tỷ rời đi, lập tức đuổi theo.
Lúc này, sư huynh Kim Đan kia trở lại lôi đài nói:
"Giang Hạo của Đoạn Tình nhai thắng."
Hắn nói xong thì quan sát Giang Hạo, kinh ngạc khi thấy căn cơ của người này có thể vững chắc như vậy.
Sau khi hành lễ với sư huynh này, Giang Hạo mới xoay người rời đi.
Hắn phải chờ tới buổi chiều mới đến trận tiếp theo.
Sau khi tìm ra bốn người mạnh nhất, ngày mai sẽ tìm ra hai người mạnh nhất, ngày kia sẽ tranh vị trí thứ ba, ngày kia sẽ quyết định người xuất sắc nhất.
Giang Hạo cẩn thận tính toán, hắn còn phải đánh ba trận nữa.
Sau này, hắn không thể thắng quá rõ ràng.
Tân sư tỷ có thể thắng được những người khác từ trong mạch của bọn họ, chắc hẳn có một phần là nhờ may mắn.
Có lẽ nàng không khác Hàn Minh là mấy.
"Cảm ơn, sư huynh khách sáo rồi. Chẳng qua là may mắn mà thôi." Trên đường đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc.
Giang Hạo quay đầu lại, phát hiện mình vừa vặn đi ngang qua lôi đài của Hàn Minh. Hắn cũng đánh thắng đối thủ.
Giang Hạo cẩn thận liếc nhìn Hàn Minh, phát hiện sư đệ này ra ngoài một chuyến, đã tiến bộ không ít.
Hắn chắc hẳn còn mạnh hơn Tân sư tỷ.
Sau đó, Giang Hạo không tiếp tục quan tâm tới hắn nữa, quay trở lại Linh Dược viên thu thập bọt khí.
【 Khí huyết +1】
【 Tinh thần +1】
【 Tinh lượng +1】
【 Sức chịu đựng +1】
...
Giang Hạo hơi vui mừng khi cảm nhận cơ thể không có thay đổi nào quan trọng.
Tuy những thay đổi này không rõ ràng, nhưng càng lâu sẽ càng ảnh hưởng lớn.
Cho đến bây giờ, ảnh hưởng lớn nhất là tinh thần.
Tinh thần hắn còn mạnh hơn cùng cấp rất nhiều, thậm chí có thể đuổi kịp Kim Đan hậu kỳ.
Sau đó, hắn bắt đầu xử lý linh dược. Những thứ này đều là căn cơ khiến hắn trở nên mạnh mẽ, không thể sao nhãng.
"Sư huynh thi đấu bị thua à?" Trình Sầu đi tới bên cạnh Giang Hạo cẩn thận hỏi.
"Tuyệt đối không phải." Giang Hạo trả lời.
"Vậy sao sư huynh không đi nghỉ ngơi một lát, chờ tới buổi trưa còn thi đấu nữa?" Trình Sầu tò mò hỏi.
"Không cần, vừa rồi có có vài thứ các ngươi xử lý không tốt, để ta xử lý một lát." Giang Hạo lắc đầu.
Trình Sầu thấy vậy cũng không dám nói thêm gì nữa, đi qua một bên làm việc.
Giang Hạo đối xử rất tốt với người của Linh Dược viên, hoặc nói không xấu chính là rất tốt.
Cho nên bọn họ đều hy vọng Giang Hạo sẽ tốt, như vậy bọn họ không cần trở lại cuộc sống trước kia.
Giang Hạo sẽ không nghĩ tới, cũng không để ý tới chút tâm tư của người trong Linh Dược viên.
Hắn sẽ không vô duyên vô cớ đi trách móc những người này, nhưng nếu có người phạm sai lầm, hắn cũng sẽ không quá rộng lượng.
Mà trước mắt, những người này đều làm rất tốt.
Vèo một tiếng, con thỏ từ bên cạnh chui ra.
"Chủ nhân, ta phát hiện linh điền có điều gì đó không ổn." Thỏ run lắc bụi bặm trên người xuống, nói.
Vẻ mặt Giang Hạo thoáng thay đổi, hỏi: "Ở chỗ nào?"
Trong chốc lát.
Giang Hạo bị đưa tới một linh điền trong góc, hắn quan sát và phát hiện ra chất dinh dưỡng trong đất trở nên loãng đi.
Không phải tự nhiên khuếch tán biến mất, hình như bị thứ gì đó làm tăng nhanh tốc độ tiêu tan.
"Bảo Trình Sầu kiểm tra xem lúc trước linh điền này trồng gì." Giang Hạo phân phó.
Trồng linh dược đủ tốt, trước khi nó trưởng thành sẽ hấp thu chất dinh dưỡng trong đất cùng với linh khí xung quanh.
Trong lúc Trình Sầu điều tra, Giang Hạo lại đi tới quảng trường trung tâm.
Hắn nhìn thấy vị trí và danh sách trận thứ hai của mình.
"Lôi đài số một, đối thủ là Chu Thiền của Bạch Nguyệt Hồ."
"Chu Thiền Chu sư tỷ à?"
Nếu là Chu sư tỷ đã quen kia, Giang Hạo cảm thấy hơi khó tin. Hóa ra Chu sư tỷ mạnh như vậy, lại là Trúc Cơ trung kỳ mạnh nhất của Bạch Nguyệt Hồ.
Lúc hắn đi tới lôi đài số một, nhìn thấy Chu sư tỷ đã vào chỗ.
"Giang sư đệ, thật sự là ngươi à? Ta còn tưởng là trùng tên trùng họ chứ? Lần trước ta gặp ngươi, ngươi vẫn là Trúc Cơ sơ kỳ, bây giờ đã là trung kỳ rồi." Chu Thiền cười chào hỏi.
Giang Hạo khẽ gật đầu, sau đó mới khách sáo nói:
"Ta may mắn thăng cấp thôi. Nhưng Chu sư tỷ đúng là lợi hại. Ta nghe nói Bạch Nguyệt Hồ là nơi thiên tài tập hợp, nào ngờ sư tỷ lại là trung kỳ mạnh nhất."
Chu Thiền xấu hổ mỉm cười:
"Thật ra Bạch Nguyệt Hồ rất ít người, chỉ một mình ta là Trúc Cơ trung kỳ."
"Là... thật sao?" Giang Hạo hơi xấu hổ.
"Hai vị báo danh." Sư huynh Kim Đan vào buổi sáng lại một lần nữa xuất hiện.
------



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất