Chương 17 - Kỹ năng max cấp. (3)
“Không nói nữa, tối nay ta nói chuyện với cậu.”
Một lát sau.
Thân Hải đi vòng quanh kiểm tra.
Nhìn thấy Lâm Phàm lười biếng, không khỏi nhướn mày, tên nhóc này được lắm, mấy ngày trước thì rất cần cù, hôm nay đã bắt đầu lười biếng rồi?
Thân Hải không mở miệng nói ngay, mà muốn xem tình hình một chút, có phải chỉ là đang nghỉ ngơi hay không, dù sao thì việc rèn sắt thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng nhìn một thời gian.
Được lắm.
Đúng là đang lười biếng.
“Lâm Phàm, ngươi ra đây.” Vẻ mặt Thân Hải lạnh đi, tức giận nói.
Lâm Phàm thả búa sắt xuống, đi ra ngoài.
Vẻ mặt lão Vương lo lắng.
Thân Hải nhìn Lâm Phàm, lạnh nhạt nói, “Ngươi có còn muốn làm nữa hay không, vừa rồi ta đứng ở đây nhìn ngươi nửa ngày, ngươi mà đang rèn sắt sao, rõ ràng là ngươi đang sờ cá (lười biếng), mặc dù ngươi là do ông Trần giới thiệu vào đây, nhưng chỗ chúng tôi không nuôi người rảnh rỗi, nếu ngươi không muốn làm, vậy lập tức xéo đi cho ta, mặt mũi của ai cũng không thể dùng được đâu.”
“Bây giờ ngươi nơi to cho ta nghe, rốt cuộc ngươi có muốn làm hay không?”
Thân Hải rất hưởng thụ tình huống như thế này.
Ông cảm thấy mình rất có cảm giác thành công, trong thời kỳ hòa bình, ông bị người ta quản thúc, sau tận thế, vẫn trải qua cuộc sống không bằng chết như cũ, bây giờ trở thành nhân viên quản lý của nhà xưởng rèn đúc vũ khí này, địa vị lập tức lên cao, có thể tùy ý quát nạt người khác, thậm chí sau khi quát nạt người ta, người ta còn phải cười theo, ngẫm lại thật là thoải mái.
Những người sống sót ở trong nhà xưởng đều cúi đầu, trong lòng run rẩy.
Lão Vương vô cùng lo lắng, nghĩ đến những lời Lâm Phàm đã nói với mình, trong lòng thầm cầu nguyện, tuyệt đối dừng xúc động.
Lâm Phàm tiến lên nắm lấy tay Thân Hải, “Chú Thân, vô cùng cảm ơn khoảng thời gian qua chú đã luôn quan tâm đến ta, ta quyết định không làm nữa.”
Thân Hải hài lòng nói, “Rất tốt, còn muốn làm, vậy thì phải thành thành thật thật cho ta, đi đi, ta hy vọng sẽ không có lần sau nữa.”
Hoàn toàn nằm trong dự đoán của Thân Hải.
Nhưng chờ một chút… Thân Hải nghi ngờ nhìn Lâm Phàm, “Vừa rồi ngươi nói gì thế?”
Ông hoài nghi mình nghe nhầm, cho nên mới hỏi lại.
Lâm Phàm tươi cười nói, “Chú Thân, ta không muốn làm nữa, vô cùng cảm ơn khoảng thời qua đã quan tâm, ta đã học được rất nhiều điều ở chỗ này.”
“Ngươi…” Thân Hải chỉ cảm thấy dường như mình vừa nghe được lời nói láo nào đó.
Lại có người bảo không muốn làm.
Đây là chuyện ông không thể nào tin tưởng nổi.
Phần công việc này, không biết có bao nhiêu người chen vỡ đầu cũng không thể đến được, không ngờ tên tiểu tử này lại nói không làm nữa?
Giơ tay không đánh người đang cười.
KHiến cho Thân Hải còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời bị nghẹn ở trong cổ họng, không nói nên lời.
Lâm Phàm không làm màu trước mặt Thân Hải, nghĩ không làm, thì lập tức trở mặt, hắn không làm như vậy, đây là tận thế, không cần thiết phải vô cớ đắc tội với người khác, dù sao thì cho dù là một nhân vật nhỏ, nhưng nếu như ghi hận trong lòng, một ngày nào đó trong tương lai, cũng có thể mang lại cho cậu phiền phức lớn.
Huống hồ phần công việc này là do ông Trần giới thiệu.
Lão Vương cũng đang làm việc ở chỗ này.
“Ngươi thật sự không làm nữa?” Thân Hải hỏi.
“Thật, ta cảm thấy tôi không phù hợp với công việc này, ta muốn ra bên ngoài liều một phen.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Thân Hải nhìn Lâm Phàm, “Ngươi chắc chứ?”
“Chắc chắn.”
“Ta rất coi trọng ngươi, ngươi làm việc ở chỗ này, một bữa cơm, một viên tiền tệ, sinh hoạt không có vấn đề gì, ngươ nói ngươi muốn ra ngoài liều một phen, ngươi phải biết rằng dị thú rất đáng sợ, không cẩn thận thì ngay cả mạng cũng không còn.”
“Ta biết, chú Thân tốt bụng, nhưng không cần khuyên bảo, ta thật sự không làm nữa.”
Ai mà chẳng thích nói lời dễ nghe.
Cho dù Thân Hải cũng như vậy.
Con dê còn trẻ trước mắt muốn đi, còn chưa lấy được thứ gì, ông cảm thấy rất đáng tiếc.
Vỗ vai Lâm Phàm.
“Tên nhóc ngươi, ta thật sự coi trọng, không làm thì thật đáng tiếc, nhưng mà cho ngươi một cơ hội để quay về, nếu như cảm thấy không được, ngươi cứ quay lại tìm ta, ngươi vẫn có thể tiêp tục làm công việc này.” Thân Hải cố gắng muốn kéo đầu con dê béo này về, tiếp tục sẳn xuất sữa, chủ động đưa cho Lâm Phàm một con đường lui.
Ông ta ngẫm lại, người tốt như vậy quả nhiên sẽ không thể lười biếng được, hóa ra là không muốn làm nữa.
“ĐƯợc, cảm ơn chú Thân, vậy ta đi trước.” Lâm Phàm cười nói.
Thân Hải nghĩ không thông gật đầu.
“Lão Vương, ta đi trước.” Lâm Phàm vẫy tay chào với lão Vương ở bên trong, sau đó rời khỏi đây.
Lão Vương rõ ràng còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên nói thứ gì.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Phàm rời đi.
Những người sống sót khác đều sợ ngây người.
Bọn hắn chỉ từng gặp qua trường hợp bị quát nạt sa thải, chứ chưa từng nhìn thấy người chủ động rời đi.
Đại ca à, đây là tận thế đó.
Có miếng cơm ổn định như vậy, đã là chuyện tốt khẩn cầu Bồ tát ban cho.
Cậu thì hay rồi, trực tiếp không làm nữa.
Quá trâu bò rồi.
Ban đêm.
“Hồ đồ mà.” Lão Vương thở dài nói.
“Có gì mà hồ đồ chứ, đây là chuyện mà ta đã nghĩ kỹ rồi.”
Lâm Phàm đương nhiên không thể nói, tôi rèn sắt là vì xoát đầy kỹ năng, bây giờ cái kỹ năng này đã nâng lên max cấp rồi, tôi còn đi đập búa làm gì nữa.
“Sau này ngươi có tính toán gì không?” Lão Vương hỏi.
“Săn giết dị thú.”
“Hả?”
Lão Vương há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn Lâm Phàm, dường như đang nói, này người anh em, chúng ta có thể thẳng thắn với nhau chút không.