Chương 18 - Chị gái à, tôi đang cầy độ thuần thục, cô cho rằng tôi đang làm gì?
“Chú Vương, chú quay về với con gái trước đi, tôi không phải là người xúc động.” Lâm Phàm nói.
Không còn cách nào khác, chú Vương nhìn vẻ mặt kiên định của Lâm Phàm, biết có nói gì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có thể lắc đầu rời đi.
Sau khi Lâm Phàm rời khỏi nhà xưởng rèn đúc vũ khí, lại đi đến chỗ ông Trần, ông ấy cũng trợn tròn mắt, rõ ràng cũng không ngờ đến mới đi đập sắt mấy ngày, đã trực tiếp bỏ ngang không làm nữa.
Hoang mang, hoàn toàn hoang mang rồi.
Nhưng mà ông Trần cũng không nhiều lời, năng lực phân tích khá mạnh, người trẻ tuổi tràn ngập sức sống có ý nghĩ của mình, đây là chuyện tốt.
…
Sáng sớm.
“Bắt đầu làm việc.”
Chú Vương vừa sáng sớm đã đến.
“Tôi đi làm cái gì?”
Lâm Phàm mơ màng nhìn chú.
Chú Vương đột nhiên phản ứng lại, vỗ trán, “A, đúng rồi, quên mất cậu không còn làm nữa, quen rồi.”
Lâm Phàm: …
Trò chuyện đơn giản hai câu, chú Vương vội vàng đến nhà xưởng rèn đúc vũ khí, dù sao thì Thân Hải cũng rất nghiêm khắc, ở nơi đó ai cũng sợ.
Khi bóng lưng của chú Vương biến mất khỏi tầm mắt.
Hắn thu hồi ánh mắt, bắt đầu nghĩ đến chuyện tiếp theo.
Cận chiến vật lộn với dị thú là lựa chọn không sáng suốt, nên lựa chọn đánh tầm xa mới an toàn và thuận tiện, nhớ đến lúc trước Lục Dĩnh săn giết dị thú chính là dựa vào cung tiễn, chỉ là cái thứ như cung tiễn này, bây giờ hắn không lấy được.
Hơn nữa loại cung tiễn có thể bắn xuyên thân thể dị thú, lại càng không phải là cung tiễn bình thường.
Đột nhiên, có một tia sáng lóe lên trong đầu, hắn nghĩ đến một món vũ khí.
Đơn giản thực dụng, còn có thể bộc phát lực lượng hoàn mỹ.
Ở tường ngoài tìm kiếm mấy lần, cuối cùng tìm được một cái cán gỗ, nếu như vót nhọn thì có thể xem như một cái trường mâu, nếu phối trí thêm một mũi nhọn sắc bén, vậy thì sẽ trở thành vũ khí dùng để ném có tính sát thương cực mạnh.
Lâm Phàm nắm cán gỗ, ước lượng trong tay, trọng lượng của cái này cũng ổn.
Đi đến một nơi hẻo lánh ở tường ngoài, chọn một nơi khá trống trải, tuy nói hiếm khi có người sống sót đi ngang qua nơi này, nhưng vào thời điểm này rồi, cần gì phải để ý đến ánh mắt của người khác.
Vẽ một vòng tròn trên vách tường, lui về sau chừng mười thước.
Lâm Phàm nắm cán gỗ, phía trước bọc lại bằng vải mềm, phần đuôi thì buộc dây thừng.
Hít sâu, nâng tay thủ thế, nhắm vào vòng tròn trên vách tường, đột nhiên ném mạnh ra ngoài, vút một tiếng, cái cán gỗ nhanh chóng phóng đến vách tường.
Cán gỗ va chạm vào cách tường, phát ra tiếng vang trầm thấp.
Dựa vào thực lực của mình bây giờ, cho dù có cách mười mét, cũng có thể phóng ra lực ném cực mạnh, còn về cái độ chính xác thì… Rối tinh rối mù.
Lần ném này, đừng nói là vòng tròn, ngay cả đường viền của vòng tròn cũng chẳng chạm đến.
Xem lại bảng.
Quả nhiên kỹ năng đã có biến hóa.
- Kỹ năng: Ném mạnh (0/100)
Trên mặt Lâm Phàm nở nụ cười, dộ thuần thục của cái ném mạnh này nhất định phải xoát đầy, cái hắn cần là chính xác, nếu không chính xác, ném một cái ra ngoài, ngay cả lông dị thú cũng chẳng rớt, vậy thì quá lúng túng rồi.
Cầm dây thừng, kéo mạnh cái cán gỗ về tay.
Tiếp tục ném.
Không phải chỉ cần ném một vài lần sẽ tăng thêm độ thuần thục, nếu như có thể tăng nhanh như vậy, hắn đã sớm bay lên rồi, làm gì còn cực khổ như vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Giữa trưa.
NHìn lại bảng.
- Kỹ năng: Ném mạnh (15/100)
Tốc độ tăng lên hơi chậm, nhưng hắn thật sự không dám lười biếng một chút nào, thật sự đã liều mạng mà.
Có thể là vì không có phân chia đẳng cấp, cho nên tốc độ tăng lên chậm một chút.
Nhưng mà trình độ chính xác của hắn, khi tốc độ thuần thục tăng lên, cũng đang dần dần được tăng lên.
Bật hack chính là thoải mái như vậy, chỉ cần chịu bỏ ra, thì sẽ có thu hoạch.
Cầm theo cái cán gỗ rời đi, bỏ ra một viên tiền tệ mua một củ khoai lang, tất cả mọi thứ đều quá đắt, nhưng mà không còn cách nào cả, quyền khống chế nằm trong tay người quản lý tường rào, người ta muốn thế nào thì làm thế đó, chẳng có cách nào cả.
Hắn cảm thấy người quản lý cái tường rào này, đã không tệ rồi.
Ít nhất thì có lý trí, không có chèn ép người sống sót.
Quay lại tường thành, tìm một chỗ khô ráo nhóm lửa, ném khoai lang vào.
Ngồi chồm hổm ở bên cạnh, im lặng chờ.
Khoai lang nướng chính là đồ ăn duy nhất hắn cảm thấy mùi vị không tệ.
Một lát sau, mùi thơm bay ra, dập lửa đi, cào củ khoai lang đã nướng đen ra ngoài, khá nóng, chờ cho nó nguội một chút, lột vỏ ra, lộ ra lớp ruột vàng óng ánh, mùi thơm càng nồng hơn.
Sau khi nhét đầy cái bao tử.
Hắn lại bắt đầu tiếp tục xoát độ thuần thục.
Lúc này cực cực khổ khổ, là vì sau này có cuộc sống tốt đẹp hơn mà.
Cố gắng, tiếp tục cố gắng.
Chạng vạng tối, hoàng hôn buông xuống.
Hây!
Một tiếng gầm nhẹ, cánh tay đầy cơ bắp căng cứng của Lâm Phàm vung lên, đột nhiên hướng về trước ném ra một cái, cán gỗ rời khỏi tay, hóa thành tàn ảnh, phóng về phía vòng tròn trên vách tường.
Cán gỗ vững càng đập vào tâm củ vòng tròn.
“Thật là lợi hại.”
Một tiếng kinh hô vang lên.
Lâm Phàm quay đầu lại, chỉ thấy chú Vương dẫn theo Tiểu Hi Vọng xuất hiện ở đằng sau, chú Vương há miệng, vẻ mặt kinh ngạc và hoảng hốt.
“Chú Vương, sao hai người lại đến đây?” Lâm Phàm cười, kéo cán gỗ lại, đi đến chỗ chú Vương, sờ đầu Tiểu Hi Vọng.
Chú Vương nói, “Sau khi tan việc, tôi đến tìm cậu, nhưng phát hiện cậu không có ở nhà, nên đi tìm cậu, sau đó nhìn thấy cậu ở chỗ này.”
“Chú Lâm, chào chú.” Tiểu Hi Vọng ngọt ngào chào một tiếng.
Lâm Phàm không để ý đến chú Vương, khom người xuống mỉm cười, hai mắt híp lại thành hình mặt trăng, dịu dàng nói, “Chào Tiểu Hi Vọng.”
Cuối cùng mới nói với chú Vương.
“Chúng ta quay về trò chuyện đi.”
Ban đêm.
Một đống lửa được đốt lên, ánh lửa xua tan đêm tối xung quanh, chiếu sáng rực mọi thứ.
Lâm Phàm và chú Vương ngồi quanh đống lửa, Tiểu Hi Vọng cầm khoai lang đã được nướng chín vuiv ẻ ăn, đồ ăn ngọt tường khiêns trẻ nhỏ yêu thích.