Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp (Dịch)

Chương 9 - Kỹ năng? Có được vĩnh viễn? (2)

Chương 9 - Kỹ năng? Có được vĩnh viễn? (2)
Bây giờ Lâm Phàm đang ở tường trong, liếc mắt không có ai quen, chỉ có thể hạ thấp, lấy lòng, mới có thể sống sót.
Còn về hack.
Cái hack này cần phát triển, nếu có thể ngay từ khi bắt đầu đã vô địch thì tốt biết bao, trực tiếp hóa thân thành máy ủi đất, đi đến đâu, đẩy đến đó, tuyệt đối đẩy sạch đám dị thú.
Đáng tiếc, không như mong muốn, đầu tiên hắn cần phải đứng vững gót chân, mới có thể nghĩ đế chuyện dựa vào hack để tăng thực lực của mình lên.
Còn về chuyện gia nhập đoàn đội, ra ngoài săn giết dị thú, đây cũng không phải lựa chọn đầu tiên, quá nguy hiểm, có khả năng rất cao bị bán đứng.
Rất nhanh, có ông Thân dẫn đường, Lâm Phàm và ông Trần đều đi đến xưởng gia công vũ khí, trước mắt xưởng gia công vũ khí chỉ là một nhà gạch vô cùng giản dị, vừa đi vào trong, nhiệt độ lập tức tăng lên, có không ít người sống sót để trần hai cánh tay làm lụng kiếm sống.
Đinh đang! Đinh đang!
Tiếng gõ lanh lảnh vang lên.
Chiếc búa lớn đập lên thanh sắt đã được nung cháy đỏ, văng lên tia lửa.
“Lão Vương, ngươi ra đây một chút.” Ông Thân gọi.
Một người đàn ông khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, gương mặt tang thương bước ra, nhìn thấy ông Thân đến, dáng vẻ rất hèn mọn.
“Cậu ta tên là Lâm Phàm, về sau làm việc ở chỗ này, ngươi dẫn theo cậu ta, dạy cậu ta rèn sắt, biết chưa?” Ông Thân vô cảm nói, trước mặt những người sống sót đang làm việc này, biểu hiện vô cùng nghiêm túc.
“Đã hiểu.” Lão Vương gật đầu, không có bất cứ thái độ lạnh nhạt nào, phần công việc này thật sự không dễ tìm.
Ông Trần vỗ vai Lâm Phàm, gật đầu, không nói gì, ý tứ rất rõ ràng, làm cho tốt.
Ông chỉ có thể giúp đến đây thôi, ý nghĩ giới thiệu công việc cho Lâm Phàm là vì từ trong mắt Lâm Phàm, ông nhìn thấy được ánh sáng hy vọng đối với tương lai.
Ông Trần và ông Thân cùng nhau rời đi.
“Đi theo ta.” Lão Vương đi thẳng vào bên trong.
Đi đến chỗ làm việc, trước mặt là cái đe sắt, bên trái là lò lửa, than đá bên trong lò lửa được đốt cháy đỏ, sóng nhiệt cực nóng đập vào mặt, có thể cảm nhận được cả người như đang bốc hơi.
“Trước kia ngươi đã từng làm chưa?” Lão Vương hỏi.
“Chưa từng.”
“Ngươi nhìn ta làm trước, những thứ phức tạp cậu không cần làm, chỉ cần hoàn thành công việc trước mặt là được, vừa hay ta có thể phối hợp với ngươi.”
Lão Vương không nói với Lâm Phàm bất cứ lời gì thô tục, hoặc là mỉa mai, tất cả mọi người đều là người sống sống cực khổ, là người nằm ở tầng dưới chót ở tường trong này, ngấm ngầm hãm hại lẫn nhau chẳng có chút ý nghĩa gì.
Đương nhiên, lão Vương nói như vậy cũng là vì để lại một đường lui cho mình, chú tinh thông rèn đúc, nếu như dạy cho đối phương, vậy với số tuổi của chú, lỡ như Thân Hải nghĩ đến chuyện tiết kiệm tài nguyên, đuổi chú đi, chú thật sự không biết phải sống sót ở tường ngoài như thế nào.
Dù sao thì chú cũng đã bốn mươi, năm mươi tuổi rồi, sức lực nhất định không thể nào so sánh với người trẻ tuổi được.
“Được.” Lâm Phàm gật đầu, cũng không nhiều lời.
Lão Vương cầm công cụ tìm kiếm bên trong than đá, kẹp ra một mảnh sắt đã được nung đỏ đặt trên cái đe sắt, tay phải cầm búa đập lên, tiếng đập truyền ra, có thứ tự chứ không hề loạn, hình như có chút tiết tấu.
“Đây là chuẩn bị rèn đúc một cái trường đao, phải đập ra được phôi trường đao.”
Lâm Phàm chưa từng tiếp xúc với công việc này, nhìn vô cùng chăm chú.
Nếu như là ở thời đại hòa bình, sẽ cảm thấy những kỹ thuật này không thú vị, có thể bỏ qua một bên không học, nhưng mà ở trong tận thế, học được một chút kỹ thuật là chuyện cần thiết.
Quá trình này trước kia đã có cơ khí áp súc, nhưng bây giờ trong tình huống không có máy móc, chỉ có thể dựa vào sức người.
Lão Vương giảng giải cặn kẽ lấy, rèn, vẩy hàn the, nung khô…
Một hồi sau.
“Học được chưa?”
“Học được một chút, ta thử xem sao.” Lâm Phàm vô cùng bất đắc dĩ, cái này không phải chỉ mới nhìn qua một lần là biết ngay được.
Lão Vương gật đầu, tiếp tục rèn sắt, chú không thể để cho Thân Hải nhìn thấy chú lười biếng, chú còn muốn dựa vào cái này để kiếm được vật tư sinh hoạt ít ỏi, nuôi sống con gái của mình.
Lâm Phàm đeo bao tay vào, dùng công cụ kẹp miếng sắt trong lò lửa ra, học theo quá trình của lão Vương, đặt mảnh sắt lên đe sắt, cầm búa bắt đầu gõ.
Đinh!
Đột nhiên
Vẻ mặt hắn thoáng giật mình.
Vội vàng xem bảng.
- Đẳng cấp: Cấp 0 (1/10)
- Thể chất: 1,01
- Nhanh nhẹn: 1,1
- Tinh thần: 0,9.
- Kỹ năng: Rèn sắt (sơ cấp 0/100)
Mình chỉ mới đập búa đầu tiên đã xuất hiện thông tin mới, còn là kỹ năng rèn sắt.
Thay đổi như vậy, khiến Lâm Phàm có chút mơ hồ.
Nhưng mà những cái này cũng không quan trọng, nếu đã xuất hiện kỹ năng, vậy thì nhất định phải trực tiếp càn quét, hắn không biết cứ càn quét như vậy cuối cùng sẽ xảy ra biến hóa như thế nào, nhưng tóm lại vẫn phải thử một lần.
Lão Vương thấy Lâm Phàm mới gõ một cái đã giơ búa lên không nhúc nhích nữa, nói khẽ, “Có cần ta làm mẫu một lần nữa hay không?”
Chú hoài nghi Lâm Phàm mơ màng, đã quên đi quá trình vừa rồi.
“Không sao, không sao cả.”
Lâm Phàm lấy lại tinh thần, không còn nghĩ ngợi gì nữa, bắt đầu tiến vào hình thức rèn sắt.
Đinh đang!
Đinh đang!
Tiếng đinh đinh đang đang vang vọng, tất cả người sống sót đều đang đắm chìm trong công việc.
Vẻ mặt Lâm Phàm vô cảm, cánh tay hết cong rồi duỗi thẳng, búa sắt trong tay đập lên thanh sắt nung đỏ, từng chút từng chút một, tia lửa bắn ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất