Chương 1
Ngày mười bảy tháng tư năm Tân Mùi
Ta hạ giá lấy con trưởng của Dư gia, trấn quốc công đã lụi bại từ lâu. Khắp kinh thành, ai nấy đều xôn xao bàn tán. Dư gia nhân khẩu thưa thớt, quốc công và phu nhân đã hy sinh nhiều năm trước, Dư phủ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Dù ta chỉ là một công chúa thất sủng, chưa được phong hiệu, là cuộc hạ giá thấp nhất trong số các cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
Thế nhưng ta vẫn nhất quyết gả cho Dư Thế An.
Vì ta đã thầm mến mộ chàng suốt năm năm ròng.
Đêm tân hôn, ta e lệ đỏ mặt, nhắm mắt mặc cho Dư Thế An ân ái dưới tấm chăn uyên ương.
Khi mọi thứ kết thúc, ta lén mở mắt. Đưa mắt nhìn vai trái trắng ngần của chàng.
“Thiếp nhớ chàng ở đây có một nốt ruồi son, sao giờ lại không thấy nữa?”
Bàn tay ta khẽ chạm vào vai trái của chàng.
Dư Thế An cười đáp: “Công chúa có phải đã nhớ nhầm rồi không? Vai ta không có nốt ruồi, người có là đệ đệ của ta, Dư Khanh An.”
Trái tim ta trong chớp mắt như rơi xuống vực sâu không đáy.
…
Ngày mười tám tháng tư năm Tân Mùi
Hôm nay, ta chính thức gặp Dư Khanh An. Thân hình cao gầy, khí chất hơn người. Dư Thế An giỏi võ, đệ ấy thiên về văn chương.
Nếu nói Dư Thế An là tuyết lạnh trên đỉnh núi, thì Dư Khanh An là trăng sáng dịu dàng trên bầu trời đêm.
Ta ngỡ ngàng nhìn đệ ấy, nhất thời không thể hồi phục tinh thần.
“Tham kiến công chúa tẩu tẩu.” Đệ ấy tránh ánh mắt ta, hành lễ, cung kính vô cùng.
Ta rất muốn hỏi đệ ấy, người năm xưa có phải là đệ không. Nhưng một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta, kéo suy nghĩ của ta trở về. Nhìn thấy ánh mắt Dư Thế An tràn đầy tình yêu dịu dàng, ta rốt cuộc không thốt nên lời.
“Đây là quà tân hôn do chính tay đệ làm, chúc huynh trưởng và tẩu tẩu mãi mãi đồng lòng, bách niên giai lão.”
Dư Khanh An dâng lên một chiếc hộp chạm khắc tinh xảo. Trong hộp là hai mảnh ngọc bội, tách ra là khóa, hợp lại là trái tim.
Đệ ấy chúc ta vĩnh kết đồng tâm.
Ta nén lại nỗi chua xót trong lòng, nắm chặt ngọc bội trong tay, đáp lễ: “Đa tạ nhị đệ.”
Dư Khanh An nghiêng người tránh, cúi mi mắt: “Công chúa tẩu tẩu không cần khách sáo.”
Đệ ấy ngừng một lát, lại nói: “Nếu không có chuyện gì, đệ xin phép không làm phiền huynh trưởng và tẩu tẩu nữa.”
Nhìn bóng lưng đệ ấy, ta lặng lẽ mở bàn tay.
Trong lòng bàn tay đã lạnh ngắt.