Chẳng Hay Khi Nàng Đến, Tuổi Xuân Đã Muộn Màng

Chương 2

Chương 2
Ngày mười chín tháng tư năm Tân Mùi
Dư Thế An dựng cho ta một chiếc xích đu bằng hoa trong sân. Chàng nhẹ nhàng đẩy ta, hương hoa thoang thoảng, gió nhẹ nhàng.
“Thế An, chàng nhảy một điệu Lan Lăng Vương nhập trận khúc cho ta xem nhé.”
Dư Thế An gật đầu, đeo mặt nạ vào.
Trấn quốc công Dư gia đại công tử, với điệu múa Lan Lăng Vương nhập trận khúc nổi danh thiên hạ.
Năm đó, vào dịp Vạn thọ tiết, phụ hoàng đích thân điểm danh chàng múa. Chàng vốn là người học võ, hóa thân thành Lan Lăng Vương anh dũng oai phong, đầy khí chất mạnh mẽ.
Nhưng, điệu múa này khác với điệu múa trong Vạn thọ tiết.
Điệu múa trong Vạn thọ tiết, cử chỉ của Lan Lăng Vương lại toát lên vẻ phiêu dật, phóng khoáng hơn.
Ta gần như chắc chắn, người múa năm đó không phải Dư Thế An. Không ngờ, sau khi ta nói ra nghi vấn của mình, Dư Thế An lại thừa nhận một cách sảng khoái.
“Phu nhân có con mắt tinh tường.” Dư Thế An cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, “Vạn thọ tiết năm đó, ta ăn phải đồ hỏng, không thể vào cung biểu diễn. Nên đành phải mạo hiểm tội khi quân, để Khanh An thay ta múa.”
Dù chuyện này không khác gì với điều ta đã đoán, nhưng nghe chàng tự mình nói ra sự thật, khắp tứ chi bách hải vẫn dâng lên một cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
“Người đời đều nói Lan Lăng Vương nhập trận khúc của Dư gia đại công tử đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, nhưng không biết rằng Lan Lăng Vương của Dư gia nhị công tử còn xuất sắc hơn một bậc.”
Dư Thế An ngừng lại một chút: “Sau khi cha mẹ mất, Khanh An càng hành sự khiêm tốn, thậm chí rất nhiều người đã quên, Dư gia còn có một nhị công tử.”
Ta nhắm mắt lại. Đúng vậy, sao ta lại quên mất điều đó?
Ngày đó, ta rõ ràng có cơ hội hỏi một câu chàng là ai. Nhưng ta lại đương nhiên cho rằng, chàng chính là Dư Thế An.

Ngày Vạn thọ tiết năm ấy, mẫu thân rời tiệc để thay y phục, không may rơi xuống nước.
Vị Lan Lăng Vương đi ngang qua đã cứu người lên, nhưng người đã tắt thở. Khi được cứu lên, y phục trên người người đã bị rách nát bởi những vật sắc nhọn dưới nước, thân thể không còn được che đậy.
Vị Lan Lăng Vương mang mặt nạ, cởi áo của mình đắp lên thi thể của người, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho mẫu thân.
Mẫu thân ta, chỉ là một cung nữ nhỏ được phụ hoàng sủng hạnh trong lúc say.
Sau khi sinh ra ta, mới được phong chức tài nhân nhỏ bé. Cả đời trong thâm cung, chịu đựng mọi khổ sở. Lúc ra đi, ngay cả một bộ y phục tử tế cũng không có.
Ta chìm đắm trong nỗi đau tột cùng, nhìn thấy nốt ruồi son tươi thắm trên vai của vị Lan Lăng Vương.
Giống như vệt máu thược dược trên môi mẫu thân.
Sau này, ta hỏi thăm, biết được người múa Lan Lăng Vương vào cung hôm ấy, là đại công tử Dư gia, Dư Thế An. Từ đó, ba chữ Dư Thế An, trở thành nỗi nhớ thương sâu thẳm nhất trong lòng ta.
Ta thậm chí nói với phụ hoàng, đời này ta không gả cho ai khác, chỉ gả cho Dư Thế An.
Không ngờ, người mà ta đã tưởng nhớ suốt năm năm, không phải Dư Thế An, mà là Dư Khanh An.
Chỉ là, tất cả đã quá muộn.
Bỗng nhiên, bên tóc mai khẽ động, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta. Ta hoàn hồn, thì ra Dư Thế An hái một đóa hải đường, cài lên tóc ta.
Thần sắc chàng có chút căng thẳng: “Công chúa, ngày nàng cập kê, nàng đã tấu với bệ hạ rằng nàng đã yêu ta từ lâu, là vì điệu múa đó sao?”
Dư Thế An không phải là kẻ ngốc. Nếu ta trả lời là phải, chẳng khác nào thừa nhận người ta yêu không phải là chàng.
Ta gả vào Dư gia, không chỉ vì yêu mến Dư Khanh An, mà còn để báo đáp ân cứu mẫu thân năm xưa.
Giờ đây Dư gia chỉ còn một tước vị trống. Dư Thế An chỉ là một thị vệ trong quân, Dư Khanh An cũng chỉ là một tiểu quan lục phẩm. Thân phận công chúa của ta có thể mang lại cho Dư gia, là một đời yên ổn, gia môn vững vàng.
Đây mới là điều ta muốn đền đáp cho đệ ấy.
Chứ không phải vì tình cảm nam nữ mà dẫn đến cảnh huynh đệ bất hòa, gia đình không yên.
Thế nên, đời này ta chỉ có thể chôn chặt tình yêu dành cho Dư Khanh An trong lòng. Vậy nên, ta nhìn thẳng vào mắt Dư Thế An, nghiêm túc trả lời:
“Không phải. Ta yêu chàng, là vì chàng dũng mãnh trên sa trường, bảo vệ đất nước. Không liên quan đến bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì khác.”
Dư Thế An ôm ta vào lòng, trong mắt tràn đầy cảm động: “Triều Triều, đời này ta nhất định không phụ nàng.”
Lòng ta chua xót khôn nguôi, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười.
Vượt qua vai Dư Thế An, ta lại thấy Dư Khanh An đứng ở cửa sân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất