Chương 12
Ngày mười bảy tháng chín năm Mậu Tý
Phụ hoàng của ta, băng hà trên giường bệnh. Tiếng chuông tang truyền đến, ta lén đưa các con đến phong địa, một mình vào cung. Không ngờ, vào thời điểm Thái tử sắp lên ngôi, Tuyên vương lấy cớ quân chủ có nghi, dẫn quân vào kinh, kiểm soát hoàng thành.
Sử gọi: “Mậu Tý chi biến.”
Tình hình không ổn, ta ngay lập tức trốn vào trong quan tài của phụ hoàng. Bên ngoài tiếng chém giết vang lên, lưng ta dán vào thân thể lạnh lẽo của phụ hoàng, nổi hết da gà.
Tuyên vương giam lỏng Thái tử, vội vàng đưa quan tài của phụ hoàng vào hoàng lăng.
Đáng thương cho phụ hoàng của ta, đường đường là vua một nước, khi sống hưởng hết vinh hoa phú quý, khi chết lại không có lấy một tang lễ tử tế.
Ta bò ra khỏi quan tài, thắp ba nén hương cho phụ hoàng. Trong lăng mộ tối tăm, chỉ có một mình ta chạy như điên.
Nhưng ta không hề sợ hãi.
Bởi vì ta tin rằng, phụ hoàng và mẫu hậu đang nhìn ta từ phía sau.
Nhìn ta làm thế nào để bảo vệ giang sơn này khỏi tay loạn thần tặc tử.
…
Ngày mười tám tháng chín năm Mậu Tý
Thoát ra khỏi hoàng lăng, ta chạy thẳng ra ngoài thành. Trên đường lại bị quân đội của Tuyên vương truy đuổi.
Tuyên vương, con trai của Vương Hiền phi năm xưa, em ruột của Lý Mộ Vân. Hắn đã sớm giăng bẫy trong thành, chờ ta tự chui đầu vào lưới. Ta chạy như bay, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nhưng Tuyên vương cưỡi ngựa, rất nhanh đã đuổi kịp ta.
Hắn nhảy xuống ngựa, một cước đá ta ngã xuống đất.
Giương kiếm chỉ thẳng vào cổ họng ta.
“Chiêu Dương! Ngươi hại mẹ ta, giết chị ta, hôm nay ta phải băm vằm ngươi ra từng mảnh!”
Ngàn cân treo sợi tóc, một mũi tên từ xa bay đến, xuyên qua vai Tuyên vương.
Tuyên vương rên lên một tiếng, thanh kiếm trong tay rơi xuống.
Một bóng người áo trắng phi như bay đến, kéo ta lên ngựa, bảo vệ ta, hướng ra ngoài thành.
Dư Khanh An!
Ta chưa bao giờ biết tài bắn tên của Dư Khanh An lại chuẩn xác đến vậy. Mỗi mũi tên một kẻ truy đuổi, một mình một ngựa, giết thẳng ra khỏi cửa thành. Gió rít bên tai ta, lưng ta áp sát vào lồng ngực đệ ấy, cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng.
Hơi thở gấp gáp của đệ ấy, nóng hổi bên tai ta.
“Đồ vật đã có được chưa?” Môi đệ ấy áp vào tai ta, ta thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở dính nhớp.
Ta gật đầu, đưa tay đệ ấy, đặt lên eo ta.
Ở đó, là một hổ phù.
Phụ hoàng có nhiều con cái, ta không thể đảm bảo Thái tử có thể lên ngôi thuận lợi. Thế nên trước khi vào cung, ta đã lo xa, chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với chính biến.
Ngay khi chính biến bắt đầu, ta đã cắt khăn thành từng đoạn nhỏ ném xuống nước.
Người bị nhốt, nhưng những mảnh khăn sẽ theo dòng sông mà trôi ra ngoài cung. Khanh An nhận được ám hiệu, sẽ đón ta ở Định Viễn môn.
Còn ta, có nhiệm vụ trong lúc hỗn loạn lấy trộm hổ phù, mang ra khỏi cung. Ta mặc áo đen bay phấp phới, tay cầm hổ phù, đứng trên đài điểm tướng.
“Chư tướng sĩ! Nay Tuyên vương bao vây hoàng thành, uy hiếp Thái tử thực chất là mưu nghịch! Xin chư tướng sĩ cùng ta bắt nghịch vương, cứu Thái tử!”
Hữu tướng quân bước ra, nói: “Chiêu Dương công chúa! Bổn tướng chưa nhận được tin Tuyên vương uy hiếp Thái tử. Bổn tướng cho rằng, Tuyên vương đang thanh lọc quân thần. Chúng ta tạm thời không cần điều động binh lính.”
“Hổ phù ở đây, Hữu tướng quân, ngươi muốn chống lại quân lệnh ư?”
“Chiêu Dương công chúa! Từ xưa phụ nữ không được can chính. Bổn tướng không biết hổ phù của người từ đâu mà có, nhưng không có chiếu lệnh của Thái tử, xin thứ lỗi chúng thần không thể tuân lệnh!”
Ta và Dư Khanh An nhìn nhau. Đệ ấy hành động dứt khoát, một kiếm lấy mạng Hữu tướng quân.
“Ta, Dư Khanh An, là Hữu tướng của triều đình! Tổ tiên Dư gia ta đời đời cha truyền con nối Trấn quốc công, đời đời vì bảo vệ quốc gia mà hy sinh. Chiêu Dương công chúa không chỉ là công chúa của triều ta, cũng là chủ mẫu của Trấn quốc công phủ! Dư gia ta đời đời, trung thành với bệ hạ, không có kẻ phản bội! Chư tướng sĩ, ai nguyện theo Chiêu Dương công chúa, cùng phản quân một trận?”
Kiếm của Dư Khanh An chỉ thẳng lên trời, đầy khí phách.
Ta nhìn đệ ấy, mắt ngấn lệ. Trấn quốc công phủ từ xưa đã có uy tín rất cao trong quân đội, Dư Thế An lại vì bảo vệ bệ hạ mà chết.
Lời nói của Dư Khanh An, đã làm các tướng sĩ sục sôi.
“Ta nguyện tin Trấn quốc công phủ!”
“Ta cũng nguyện tin!”
“Đánh đổ Tuyên vương, bảo vệ Thái tử!”
Ta phi thân lên ngựa, kiếm chỉ hoàng thành, hô to một tiếng: “Xung phong!”