Chương 13
Ngày hai mươi tháng chín năm Mậu Tý
Ta và Dư Khanh An cùng dẫn quân, giao chiến ác liệt với quân của Tuyên vương. Dư Khanh An bảo vệ ta, giết vào cửa cung, tự tay chém Tuyên vương dưới kiếm.
Dẹp loạn phản quân, trao trả hổ phù, ta ủng hộ Thái tử lên ngôi. Thái tử, không, bệ hạ hiện nay, phong ta là Định quốc đại trưởng công chúa.
Có thể vào điện nghị sự, thấy vua không cần quỳ.
Phong Dư Khanh An là Xương Bình hầu, Tả tướng, kiêm chưởng cấm quân.
Ta đón các con từ phong địa về. Tại từ đường Dư thị, thắp hương cho liệt tổ liệt tông.
Thế An, chàng có nhìn thấy không?
Giờ đây Dư gia, một nhà hai tước, vinh quang tột đỉnh.
…
Ngày mười sáu tháng tám năm Nhâm Thìn
Hôm nay, con gái ta - Vọng Thư, cập kê. Những người đến cầu hôn đã làm hỏng cả bậc cửa nhà Dư. Ta nói với Vọng Thư, con ưng ý ai, thì gả cho người đó.
Đừng vì muốn mẹ vui lòng mà ép bản thân gả cho người mình không yêu.
Nghe thấy câu này, Khanh An ngẩng đầu nhìn ta, im lặng hồi lâu.
Ngày mười ba tháng ba năm Giáp Ngọ
Hôm nay, Vọng Thư như ý gả cho người mình yêu. Ta và Khanh An đã lạnh lùng quan sát hai năm, đứa trẻ đó, phong thái xuất chúng, phẩm hạnh hơn người.
Chúng ta đều rất hài lòng.
Khi đưa tiễn, Khanh An đã khóc như một đứa trẻ. Trong ba đứa trẻ, đệ ấy thương Vọng Thư nhất. Ta mơ hồ nhớ lại, hồi nhỏ, Vọng Thư thích nhất là cưỡi trên vai Khanh An, thường xuyên nói “Con yêu nhị thúc nhất” trên môi.
Thời gian thấm thoắt. Con bé đã lớn, còn ta và Khanh An đã già rồi.
Dìu con bé từng bước đi về phía kiệu hoa, ta nước mắt giàn giụa. Hạnh phúc cả đời này ta không có được, con gái ta đã có.
Thật tốt.
…
Ngày hai mươi mốt tháng bảy năm Giáp Ngọ
Hai con trai, Nhuận Nhi và Bái Nhi được chọn làm bạn đọc của hoàng tử.
Bệ hạ hiện nay rất yêu quý chúng.
Hoàng hậu nhiều lần dò hỏi về tình hình của Nhuận Nhi. Ta có chút lo lắng.
Khanh An cười nói ta lo xa, đệ ấy nói, con cháu có phúc của con cháu. Nghĩ lại, cũng đúng.
Chính mình trong gương, khóe mắt đã xuất hiện những nếp nhăn li ti.
Ta nên buông tay, để chúng tự do bay đi thôi.
Ta dò hỏi Khanh An, có muốn nhận một đứa trẻ làm con nuôi để phụng dưỡng đệ ấy lúc tuổi già hay không. Đệ ấy đã từ chối. Đệ ấy nói, trăm năm sau, ba đứa trẻ có thể thắp cho đệ ấy một nén hương, đệ ấy đã mãn nguyện rồi.
Trong lòng ta chua xót khôn tả.
Ta rất muốn biết, người con gái ấy, rốt cuộc xuất sắc đến mức nào, đáng để đệ ấy dùng cả đời để chờ đợi.
Nhưng cuối cùng, vẫn không hỏi thành lời.
…
Ngày mùng bốn tháng chạp năm Giáp Ngọ
Đây chắc chắn là một mùa đông không bình thường. Dư Khanh An bị bệnh, bệnh rất nặng.
Quan y thay hết lượt này đến lượt khác, thuốc bưng hết bát này đến bát khác. Bệnh tình của đệ ấy lại càng ngày càng nặng. Ta cuối cùng cũng nhận ra, cùng với sự già đi của thời gian, sự sinh ly tử biệt sẽ giáng xuống giữa ta và đệ ấy.
Ta chưa bao giờ sợ hãi đến vậy. Ta quỳ trước Phật, cầu xin chư Phật trên trời, bớt đi tuổi thọ của ta để ban cho đệ ấy.