Chương 16
Ngày mùng năm tháng mười năm Nhâm Dần
Nhuận Nhi thật muốn chọc tức ta đến chết.
Tự dưng lại đề nghị nạp thiếp.
Tuy Thẩm thị hiền thục không phản đối, nhưng ta có thể cảm nhận được nỗi ấm ức của con bé.
Ta cầm gậy đánh cho Nhuận Nhi một trận. Lớn tiếng dọa, nếu muốn nạp thiếp, thì cút khỏi Dư phủ! Trong từ đường, trước mặt liệt tổ liệt tông, ta đã lập quy củ. Phàm là nam tử Dư phủ, mười năm không có con, mới được nạp thiếp.
Con dâu đừng sợ, mẹ chồng sẽ chống lưng cho con.
Ngày mười lăm tháng tư năm Giáp Thìn
Ta đã ho ra máu nhiều ngày liên tục. Mỗi một vị quan y sau khi chẩn đoán, đều lắc đầu bỏ đi.
Khanh An đã biết được sự thật năm đó ta làm người dưỡng cổ.
Mấy vị quan y lắm mồm này!
…
Ngày mười bảy tháng tư năm Giáp Thìn
Ta biết, mình sắp chết rồi.
Ta nắm lấy tay áo của Khanh An, khẩn cầu đệ ấy, ôm ta. Nhưng, há miệng ra, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng khò khè. Ta từ trước đến nay chưa từng dám nói với đệ ấy những tâm sự thầm kín nhất trong lòng.
Lâm chung, muốn cầu xin một chút quan tâm của đệ ấy, nhưng lại phát hiện đã không thể nữa rồi.
Sao mà thê lương, sao mà bi ai quá!
Cả đời ta đều đứng từ xa mà nhìn đệ ấy. Bốn chữ “công chúa tẩu tẩu”, giống như xiềng xích nặng nề, giam cầm cả cuộc đời ta.
Dư Khanh An, những điều ta khao khát thật ra rất ít ỏi. Chỉ là hy vọng đệ ôm lấy ta, gọi ta một tiếng: Triều Triều.
Nhưng… ta đã định trước chỉ có thể ra đi với nỗi tiếc nuối. Ta nhìn thẳng vào đệ ấy, muốn trước khi đi, khắc gương mặt đệ ấy vào trong tâm trí. Đệ ấy nắm lấy tay ta, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt ta, hòa cùng nước mắt của ta.
Ta thấy môi đệ ấy khẽ động, nhưng không biết đệ ấy gọi là Triều Triều, hay là tẩu tẩu.
Họ nói, trước khi chết, thính giác là thứ cuối cùng mất đi.
Nhưng ta vẫn không nghe thấy.
Ta nhắm mắt lại, mang theo sự tiếc nuối và không cam lòng. Chư Phật trên trời, Lý Triều Hoa ta dùng chín kiếp luân hồi để ước nguyện.
Kiếp sau, xin cho ta được trở thành cô gái trong lòng Dư Khanh An.