Chẳng Hay Khi Nàng Đến, Tuổi Xuân Đã Muộn Màng

Chương 8

Chương 8
Ngày mười một tháng hai năm Nhâm Thân
Lý Mộ Vân bị giáng xuống làm dân thường, đã chết vì bệnh dịch ở trang viên ngoài thành. Toàn thân lở loét, chết cực kì thảm khốc.
Anh Đào lén lút kể với ta, thời gian trước Dư Khanh An thường xuyên ra khỏi thành. Nàng ta nghi ngờ cái chết của Lý Mộ Vân là do Dư Khanh An ra tay.
Ta quỳ trước tượng Phật, im lặng không nói. Ta biết, đệ ấy không chỉ thường xuyên ra khỏi thành, còn mang theo quần áo của bệnh nhân đậu mùa ra khỏi thành.
Dư Khanh An, dù ta không nói ra, đệ ấy cũng biết ta muốn gì.
Ta cúi mình, dập đầu trước tượng Phật.
Con ta, nhị thúc của con, đã báo thù cho con rồi.

Ngày mùng bốn tháng ba năm Nhâm Thân
Hôm nay, Dư Thế An đã trở về. Chàng đã lập công trong quân đội, được thăng chức tham tướng. Còn mang về cho ta hoa u lan ở phương Bắc. Nhưng khi chàng nhìn thấy cái bụng trống rỗng của ta, tất cả sự phấn khích đều hóa thành nỗi đau buồn vô hạn.
Chàng ôm ta vào lòng, nói lời xin lỗi, nói ta đã vất vả rồi.
Đáng lẽ phải là một cuộc đoàn tụ náo nhiệt, nhưng lại vì sự ra đi của đứa trẻ mà phủ một tầng sương mù nặng nề.
Hai huynh đệ uống rượu say mèm, ôm nhau khóc. Ta ngồi trong phòng, mặc cho nước mắt vỡ òa.
Ngày mùng chín tháng chín năm Nhâm Thân
Có lẽ vì trong lòng có chút hổ thẹn, phụ hoàng đặc biệt trọng dụng huynh đệ Dư gia. Dư Khanh An cũng không phụ sự kỳ vọng, vài việc phụ hoàng giao cho đệ ấy đều xử lý vô cùng thỏa đáng.
Phụ hoàng rất hài lòng, thăng đệ ấy lên làm Trung thư thị lang.
Hôm nay trong cung tổ chức tiệc cúc hoa, Trấn quốc công phủ cũng được mời. Trong bữa tiệc, Hoàng hậu nương nương khen ngợi phong thái của Dư Khanh An không ngớt.
Người hỏi đệ ấy đã có hôn phối chưa.
Chiếc đũa trong tay ta run lên, lòng ta chìm sâu xuống.
Ngày này, cuối cùng cũng đến.
Ta biết ngày này sớm muộn gì cũng tới, nhưng tận tai nghe có người mai mối cho đệ ấy, lòng ta vẫn đau như bị mấy bàn tay xé nát. Hoàng hậu muốn ban hôn cho con gái trong nhà với Dư Khanh An, hỏi ý kiến của ta.
Ta cố nén nỗi chua xót trong lòng, cười rất duyên dáng: “Con gái của mẫu hậu chắc chắn là người tốt, con với tư cách là chị dâu cả, đương nhiên mong nhị đệ sớm yên bề gia thất, con cháu đầy đàn. Nhưng chuyện hôn nhân đại sự, vẫn phải xem ý kiến của nhị đệ.”
Ta nhìn về phía Dư Khanh An, chỉ thấy đệ ấy nhìn ta thật sâu, mím chặt môi. Ta muốn dùng nụ cười để che giấu, nhưng lại phát hiện mình không thể cười nổi.
“Dư nhị công tử, con thấy thế nào?”
Hoàng hậu dịu dàng hỏi đệ ấy. Ta nhắm mắt lại.
Hoàng hậu ban hôn con gái nhà mẹ đẻ, đó là vinh quang mà người đời khao khát không thể với tới, Dư Khanh An sẽ không từ chối, cũng không thể từ chối.
“Tâu Hoàng hậu nương nương!” Dư Khanh An bước ra quỳ xuống, “Từ nhỏ vi thần đã yêu một nữ tử, đã thề không phải nàng ấy thì không cưới. Tấm lòng tốt của Hoàng hậu nương nương, xin thứ lỗi vi thần vô phúc không dám nhận.”
Điện thờ im lặng như tờ, chưa từng có ai nghĩ rằng một thị lang nhỏ bé lại dám từ chối hôn nhân do Hoàng hậu ban. Dư Khanh An quỳ thẳng tắp, như một cây tùng bất khuất.
Nỗi chua xót trong lòng ta, từng đợt từng đợt lan ra.
Hóa ra, đệ ấy đã có người mình yêu sâu đậm từ lâu.
Hoàng hậu hơi sững sờ, sau đó nói: “Không biết là cô nương nhà nào lại có phúc khí lớn đến vậy, được Dư thị lang si tình như thế. Nếu phù hợp, bản cung có thể làm mai cho.”
Dư Khanh An dập đầu: “Nàng ấy... đã cùng cả nhà chuyển ra khỏi kinh thành. Nhưng, vi thần đã thề, đời này chỉ cưới một mình nàng ấy. Nàng ấy không về, vi thần không cưới.”
Trong điện vang lên những tiếng hít hà. Ta lặng lẽ ngồi đó, dùng hết sức lực, nặn ra một nụ cười trang nhã nhất. Nhưng không thể diễn tả được rốt cuộc là tâm trạng gì.
Đau đớn, chua chát. Hay là, ghen tị.
Ghen tị với người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, có thể nhận được tình yêu sâu đậm đến vậy từ Dư Khanh An.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất