Chẳng Hay Khi Nàng Đến, Tuổi Xuân Đã Muộn Màng

Chương 9

Chương 9
Ngày mười bốn tháng chín năm Nhâm Thân
Sau khi Dư Khanh An công khai từ chối hôn sự tại tiệc thưởng cúc, không còn bà mai nào đến cửa nữa.
Nhưng ta cũng không đành lòng nhìn đệ ấy cô độc một đời. Suy đi nghĩ lại, ta quyết định nói chuyện với đệ ấy.
Ta bày ra dáng vẻ của bậc trưởng bối, ngồi thẳng lưng, học theo giọng điệu của người lớn: “Nhị đệ. Nữ tử mà đệ nói trong tiệc thưởng cúc là con gái nhà ai? Nếu đệ thích đến vậy, chị dâu có thể đứng ra đi cầu hôn cho đệ. Dù nàng ấy ở cách xa ngàn dặm, ta cũng sẽ đích thân đến làm mai.”
Dư Khanh An ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt là thứ cảm xúc ta chưa từng thấy bao giờ.
Đệ ấy nhìn ta hồi lâu, chắp tay vái chào ta, chậm rãi nói: “Tấm lòng tốt của công chúa tẩu tẩu, đệ xin ghi nhận. Nhưng nàng ấy đã có cuộc sống mới, đệ không muốn quấy rầy. Xin tẩu tẩu, đừng bận tâm đến chuyện hôn sự của đệ nữa.”
“Nhưng đệ...”
“Chị dâu.” Dư Khanh An ngắt lời ta, khẽ nói, “Trong lòng đệ, đã cưới nàng ấy rồi.”
Trái tim ta vụn vỡ.
Phải rất khó khăn, ta mới có thể giữ cho mình vẻ bình tĩnh. Cho đến khi ra khỏi sân đệ ấy, ta mới buông lỏng mảnh ngọc bội đang nắm chặt trong tay áo.
Dư Khanh An, đệ lại, yêu nàng ấy đến vậy sao?

Ngày mười tám tháng ba năm Giáp Tuất
Ta vẫn chưa có thai lại. Ta quyết định nạp thiếp cho Thế An.
Khi ta gọi vài người đẹp đến bàn để Thế An chọn, chàng lại nổi trận lôi đình. Gả cho Thế An nhiều năm, đây là lần đầu tiên ta cãi nhau với chàng.
Chàng phẩy tay bỏ đi. Ta ngồi trên bàn, lặng lẽ lau nước mắt.
Dư Khanh An vẫn luôn im lặng, đưa cho ta một chiếc khăn tay, trong mắt tràn đầy sự xót xa.
“Công chúa tẩu tẩu, xin nàng ích kỷ một chút, có được không?”
Ta lau khô nước mắt, cười thê lương với đệ ấy: “Có người phụ nữ nào cam tâm tự tay đưa phu quân của mình đến giường của người phụ nữ khác?”
Nhưng Trấn quốc công Dư gia, nếu vì ta mà không có hậu.
Ta không phải là báo ơn, mà là hại người rồi!

Ngày rằm tháng tám năm Đinh Sửu
Thấm thoắt, ta đã gả vào Dư gia được bảy năm. Ta cũng cuối cùng đã hạ sinh đứa con đầu lòng của Dư gia.
Là một bé gái, bụ bẫm, rất xinh đẹp. Tên của con bé là do nhị thúc đặt.
Tên là Vọng Thư.
Vọng Thư có trăng tròn trăng khuyết, nhưng người con gái mà Dư Khanh An chờ đợi, vẫn chưa trở về. Chúng ta đều biết, người con gái ấy e là đã sớm lấy chồng.
Chỉ có một mình đệ ấy, cô đơn trải qua một cuộc chờ đợi không có kết quả. Một người trong tháng năm dài đằng đẵng, thực hiện một lời hứa đã sớm bị người ta lãng quên.
Ngày mười bốn tháng chạp năm Kỷ Mão
Hoa mai trong sân nở rộ. Vọng Thư cưỡi trên cổ nhị thúc hái hoa mai. Tiếng cười khúc khích vang vọng khắp rừng mai.
“Con thích nhị thúc nhất.” Giọng nói non nớt trong trẻo và dễ nghe.
Ta lại có chút ghen tị với Vọng Thư. Con bé có thể tùy tiện nói thích đệ ấy như vậy, treo lên môi những tâm sự thầm kín nhất trong lòng ta mà không hề giữ lại.
Thế An đẩy cửa bước vào, cắm những đóa mai đỏ mà Vọng Thư tự tay hái vào chiếc bình gốm.
Rồi chàng đi đến bên cửa sổ, vòng tay ôm lấy eo ta.
Mai đỏ in bóng tuyết trắng, đây có lẽ chính là năm tháng bình yên.
Ngày mùng bảy tháng bảy năm Tân Tỵ
Ta mang cái bụng sáu tháng đến tiễn Hoàng hậu nương nương. Lần trúng độc bị thương đó, khiến cơ thể người suy nhược nặng nề, nằm liệt giường từ đó.
Cả đời Hoàng hậu kính trọng phu quân, hiền lành với phi tần, yêu thương con cái. Không ai không khen ngợi người hiền đức.
Ngay cả thụy hiệu cũng là “Hiền”.
Nhưng có ai biết đằng sau sự hiền thục ấy, là tình cảm bị kìm nén, là những giọt nước mắt trong giấc mơ lúc nửa đêm.
Trước linh cữu của Hoàng hậu, ta khóc không ngừng. Không biết là khóc cho người, hay khóc cho cuộc đời của những người phụ nữ bị giam cầm trong những bức tường cung điện trùng điệp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất